Chương 795
Tuy rằng thỉnh thoảng cô vẫn bị đau bụng, nhưng cô cảm thấy hẳn là cũng không đáng lo ngại, không cần phải nằm lại bệnh viện lâu như vậy. Giờ đang là thời gian ôn tập cuối kỳ, cô muốn nhanh chóng xuất viện để đến trường.
“Làm sao có thể? Em không biết bác sĩ đều đều là quỷ hút máu sao? Huống chi bác sĩ phụ trách của em là bác sĩ Cố.” Y tá trưởng cười đùa với Tề Mẫn Mẫn.
“Anh ấy muốn dốc sạch ví của anh trai anh ấy.” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm nhăn mũi, cùng y tá trưởng trêu chọc,”Quá xấu xa!”
“Đúng vậy!” Y tá trưởng đến nhéo hai má Tề Mẫn Mẫn, vẻ mặt cưng chiều cười nói:”Làn da thật mịn! Hoắc trì Viễn, anh có chắc là cô bé đã trưởng thành không thế?”
“Không chắc lắm.” Hoắc trì Viễn cười trả lời.”
“Chị y tá trưởng, em còn vị thành niên. Chú này là người xấu, chị cứu em đi!” Tề Mẫn Mẫn nhìn Hoắc trì Viễn, nghịch ngợm nói.
“Đàn ông không xấu phụ nữ không yêu.” Y tá trưởng cười khoát tay, “Tôi phải giải cứu bệnh nhân của tôi đây.”
Hoắc trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn đi vào thang máy, nhẹ giọng nói bên tai cô:”Nghịch ngợm!”
Đến khi kiểm tra xong, cũng đã gần mười rưỡi, Tề Mẫn Mẫn mệt ngồi lên giường:”Em đang chữa bệnh hay tích bệnh vậy? Mệt chết đi được!”
“Không kiểm tra làm sao có thể biết được vế thương của em có trở nên nghiêm trọng hay không? Mắt thường của bác sĩ không phải là Xquang.” Hoắc trì Viễn ngồi bên cạnh, vừa xoa bả vai cho Tề Mẫn Mẫn vừa nói.
“Vì sao anh không mệt?” Tề Mẫn Mẫn nghiêng đầu, kỳ quái nhìn Hoắc trì Viễn.
“Em là gánh nặng ngọt ngào nhất của anh. Vĩnh viễn cũng không mệt!” Ánh mắt Hoắc trì Viễn tràn đầy vẻ cưng chiều, ngón tay mát xa cho Tề Mẫn Mẫn lực đạo vừa phải, lời nói ra như đường mật, làm Tề Mẫn Mẫn trong tim ngọt ngào.
“Anh biết nói lời yêu thương từ bao giờ vậy?” Tề Mẫn Mẫn cảm động lại tò mò.
“Từ khi bắt đầu ở bên em.” Hoắc trì Viễn khéo môi hơn nhếch lên.
Lúc còn ở bên Y Nhiên, anh rất ít khi nói lời âu yếm. Anh cảm thấy chỉ cần đối tốt với Y Nhiên là đủ rồi. Anh thậm chí còn chưa từng vì muốn cho Y Nhiên một niềm vui bất ngờ mà làm ra mấy chuyện lãng mạn. Giờ ngẫm lại, dường như những gì anh làm cho Y Nhiên đều vô cùng thiếu thốn.
Làm một người bạn trai, anh cũng không có đủ tư cách.
Cho nên anh muốn làm một người chồng đủ tư cách.
Chờ giải quyết xong chuyện của bà Tưởng, anh sẽ mặc áo cưới cho Tề Mẫn Mẫn một lần nữa, biến cô trở thành cô dâu hạnh phúc nhất trên đời.
“Hoắc trì Viễn, anh có thể đừng nói ra những lời tình cảm như vậy được không?” Hốc mắt Tề Mẫn Mẫn đột nhiên ẩm ướt.
Anh cưng chiều cô như vậy, muốn cô đón nhận thế nào đây?
Sao cô có thể quên đi bà Tưởng cơ chứ?
“Không thể! Anh đang học cách biện hộ cho mình. Em không thể cướp đi quyền lợi học tập của anh được.” Hoắc trì Viễn vươn tay, nhẹ nhàng dùng ngón trỏ ấn mũi Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn cảm động xoay người nhào vào lòng Hoắc trì Viễn.
Vương Giai Tuệ ngồi trên xe lăn, khó khăn điều khiển nó, cô định đi vào phòng vệ sinh.