Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 807



Chương 807

“Tề Lạc luôn nghĩ cách tiếp cận anh. Em cảm thấy người mật báo có thể là nó, hoặc là mẹ nó.” Tề Mẫn Mẫn thật sự phân tích: “Tề Lạc không muốn mình là người phá hoại, sợ ba không tha cho nó, nhưng mật báo mà nói, muốn làm người xấu đả kích bác gái Tưởng, cũng chẳng có quan hệ gì với nó cả. Đây là mưu kế tốt bao nhiêu. Em tin tưởng Tề Lạc và Dương Nguyệt Quyên sẽ không bỏ qua mưu kế tốt như thế.”

“Dường như có đạo lý.” Hoắc trì Viễn nhéo nhéo mặt Tề Mẫn Mẫn. “Em nghĩ như vậy vì Ninh Hạo?”

“Nào có? Em đang phân tích cho anh.” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm le lưỡi.

“Coi như có lý, đạo lý rõ ràng.” Hoắc trì Viễn cúi đầu, che lại môi của cô.

“Ngừng!” Tề Mẫn Mẫn lui lại mấy bước, đứng cách Hoắc trì Viễn một khoảng xa, khẽ cười nói:”Chú, anh không thể hạ độc thủ với một bệnh nhân lâm trọng bệnh được!”

“Hạ độc thủ?” Hoắc trì Viễn nhíu mi một chút,”Chẳng lẽ không phải là tình yêu sao?”

“Rõ ràng chính là hạ độc thủ!” Tề Mẫn Mẫn cười né ra.

Hoắc trì Viễn nhanh chóng đuổi theo, chặn lại ôm ngang Tề Mẫn Mẫn:”Nha đầu, lâu lắm rồi chưa bị chỉnh đúng không?”

“Em sẽ không bị uy hiếp đâu!” Tề Mẫn Mẫn giãy dụa cười nói.

Hoắc trì Viễn ném Tề Mẫn Mẫn lên giường, áp đến sau lưng cô, ngang ngược nói:”Anh muốn chỉnh em! Em dám có ý kiến?”

“Có! Tề Mẫn Mẫn thấy Hoắc trì Viễn muốn hôn mình, vội vàng giơ tay che môi anh, nghịch ngợm nói,”Chú, phải nhẫn nại, em là bệnh nhân!”

“Đâu có dễ dàng như vậy!” Hoắc trì Viễn vươn tay, ra sức cù nách Tề Mẫn Mẫn, nhìn thấy người dưới thân bị ngứa đến cười khanh khách thì anh cũng vừa lòng cười rộ lên, hay tay càng dùng sức hơn, bắt cô phải xin tha.

“Đừng…..Chú….em…..không dám……có ý kiến!” Tề Mẫn Mẫn cười đến đau cả bụng.

Hoắc trì Viễn dừng động tác, nằm bên cạnh Tề Mẫn Mẫn, sự yêu thương trong ánh mắt có thể nhấn chìm người khác.

“Hoắc trì Viễn, anh quá xấu rồi!” Tề Mẫn Mẫn dùng sức nhéo cánh tay của Hoắc trì Viễn, bất mãn kháng nghị.

Hoắc trì Viễn đột nhiên ôm chặt Tề Mẫn Mẫn, khàn khàn nói:”Nha đầu, anh cứ tưởng sẽ không bao giờ được ở cùng em như vậy nữa.”

“Em cũng vậy!” Tề Mẫn Mẫn nghe được sự sợ hãi trong giọng nói của Hoắc trì Viễn, hốc mắt cũng đỏ lên.

“Cho dù sau này có xảy ra chuyện gì, chúng ta sẽ không cãi nhau, không hiểu lầm nhau, yêu thương lẫn nhau, được không?” Hoắc trì Viễn áp mặt vào mặt Tề Mẫn Mẫn, chân thành tha thiết nói.

“Được!” Tề Mẫn Mẫn gật gật đầu trong lòng Hoắc trì Viễn.

Cô có thể cảm nhận được Hoắc trì Viễn đối với mình chính là yêu thương chân thành, cho dù phần tình cảm này không thể so sánh được vói Y Nhiên, nhưng cô cũng thấy đủ rồi.

“Em không cần đến nhà họ Tưởng nữa, mặc kệ bác gái dùng biện pháp nào chia rẽ chúng ta, em đều không được chủ động rời bỏ anh.” Hoắc trì Viễn dường như vẫn có chút lo lắng, bất an dặn dò.

“Hoắc trì Viễn, anh…..biết em đến nhà họ Tưởng thăm bà Tưởng?” Tề Mẫn Mẫn bất an nhìn Hoắc trì Viễn.

“Có chuyện gì của em mà anh không biết?” Hoắc trì Viễn cười hỏi lại.

“Anh….không giận sao?” Tề Mẫn Mẫn vẫn không yên hỏi lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.