Chương 810
“Hoắc Nhiên!” Tề Mẫn Mẫn trừng mắt nhìn Hoắc Nhiên. Cô nghĩ muốn thoát, nay chẳng những không thoát được lại càng thêm thống khổ hơn.
“Đừng làm nũng với anh! Anh sẽ mềm lòng.” Hoắc Nhiên trêu chọc nói.
Tề Mẫn Mẫn nằm xuống, chỉ chừa lại cho Hoắc Nhiên một bóng lưng.
Hoắc Nhiên cố ý thở dài: “Anh vẫn là người dễ mềm lòng mà. Chờ anh anh đến đây, anh sẽ đi làm thủ tục xuất viện cho em.”
Tề Mẫn Mẫn lập tức ngồi dậy, vui sướng hỏi: “Em có thể xuất viện rồi?”
“Là ai vừa mới rống to bên tai anh là tất cả đều tốt?” Hoắc Nhiên móc móc lỗ tai, cau mày hỏi.
“Hoắc Nhiên, anh thật đúng là người tốt!” Tề Mẫn Mẫn vui vẻ nhảy dựng từ trên giường bệnh xuống, ôm lấy cổ Hoắc Nhiên, cười nói vui vẻ.
Hoắc Nhiên khẩn trương kéo cánh tay Tề Mẫn Mẫn xuống, trịnh trọng nói: “Cô Nãi Nãi của tôi ơi, em đừng có thân mật với anh như vậy. Chẳng may bị anh anh nhìn thấy, anh nhất định sẽ bị chỉnh cho thật thảm đấy.”
“Nếu không phải Hoắc trì Viễn không có ở đây, anh nghĩ rằng em nguyện ý ôm anh sao?” Tề Mẫn Mẫn buông Hoắc Nhiên ra, vui vẻ ngồi lại trên giường, hưng phấn vỗ nệm.
Cô đã bị nhốt tại bệnh viện không biết bao nhiêu ngày rồi, nếu vẫn tiếp tục bị quản thúc như vậy, có khi cô cũng chết buồn ở trong bệnh viện thôi.
Ngẫm lại hôm nay có thể xuất viện, cô liền đặc biệt vui vẻ.
“Chị dâu nhỏ, xuất viện rồi em sẽ về nhà cùng anh trai hay là trở lại nhà mẹ đẻ?” Hoắc Nhiên quan tâm hỏi.
Tuy hai ngày này Tề Mẫn Mẫn vẫn luôn ở cùng một chỗ với anh trai, nhưng cô không hề có ý tứ muốn về nhà cùng Hoắc trì Viễn.
Anh hi vọng cô có thể cùng anh trai về nhà bọn họ.
Anh trai thật không dễ dàng mới yêu một người, không thể cứ như vậy liền bị Tưởng phu nhân hủy diệt được.
Tề Mẫn Mẫn đột nhiên yên lặng, cắn môi, cụp mắt: “Về nhà mẹ đẻ.”
Nếu Tưởng phu nhân biết cô lại về biệt thự của Hoắc trì Viễn, có thể lại phát bệnh tim hay không?
“Vì sao?” Hoắc Nhiên khó hiểu nhìn Tề Mẫn Mẫn. Chẳng lẽ chân thành của anh trai còn không có chạm đến trái tim cô sao?
“Có một số việc còn chưa thể giải quyết. Em hiện tại nếu về nhà ở, sẽ khiến cho vài người bất mãn trả thù.” Tề Mẫn Mẫn buồn buồn nói.
“Hiểu rồi. Nhưng mà em phải tin tưởng anh trai anh. Anh ấy nhất định có thể giải quyết mọi trở ngại. Hoắc Nhiên khẩn trương thay anh trai nói chuyện, hi vọng Tề Mẫn Mẫn có thể nghĩ thông suốt, sớm mang hành lý về nhà ở.
Nhìn đến anh trai bởi vì Tề Mẫn Mẫn mà thống khổ không thôi, một lãng tử như anh cũng bị cảm động rồi.
Những người yêu nhau nhất định phải ở bên cạnh nhau!
Hoắc trì Viễn mới vừa giao đãi xong công việc với TRịnh Húc, liền nhận được điện thoại của bác gái Tưởng gọi đến.
Anh nhíu mày chuyển được: “Bác gái, là cháu.”
“Hoắc trì Viễn, mấy ngày nay cậu vội vàng gì thế? Vì sao không đến thăm bác?” Phu nhân Tưởng bất mãn hỏi.
“Chuyện công ty quá nhiều, xong việc sẽ đến thăm người.” Hoắc trì Viễn nhíu mi, đau đầu trả lời.