Chương 817
Đồ ăn đã được gọi xong, Lynda từ trong túi lấy ra một phần công văn đưa cho Hoắc trì Viễn: “Hoắc tổng, tư liệu anh muốn tôi đã sửa xong.”
“Nhanh vậy sao?” Hoắc trì Viễn có chút kinh ngạc.
“Biết anh cần gấp, cho nên tôi đã cố gắng để làm xong đưa đến đây ngay.” Lynda nở nụ cười tự tin.
Tề Mẫn Mẫn luôn cảm thấy lúc Lynda nói đến công việc đều vô cùng giỏi giang, cái loại tự tin này xuất phát từ trong chính con người cô ấy khiến cho người ta không khỏi bị mê hoặc.
“Buổi chiều cùng Cung Hóa trao đổi nhất định sẽ phải dùng. Lynda, cô làm tốt lắm!” Hoắc trì Viễn thưởng thức cười nói.
“Có thể để cho BOSS vừa lòng, là vinh hạnh của tôi.” Lynda đều không vì một chút sủng mà kiêu. Cô có thể hiểu rõ địa vị của chính mình, cô chỉ là thư ký của Hoắc trì Viễn, không phải là người phụ nữ của anh, cho nên không cần phải giống như trước kia… Kiêu căng tùy hứng.
“Nếu không có cô cùng Trịnh Húc,mọi chuyện của tôi cũng sẽ không thuận lợi như vậy.” Hoắc trì Viễn nhìn thoáng qua Trịnh Húc vẫn luôn cười yếu ớt nãy giờ, vui mừng nói.
“Biết tầm quan trọng của cấp dưới rồi sao?” Lynda quyến rũ cười hỏi.
“Vâng! Chờ đến khi các người kết hôn, tôi sẽ cho hai người một cái hồng bao thật lớn.” Hoắc trì Viễn cười nói. Lúc anh nhìn thấy Lynda sửng sốt, lập tức lo lắng bồi thêm một câu: “Hai người hẳn là kết hôn đi?”
“Hoắc tổng, chúng tôi mới xác định quan hệ yêu đương. Không vội kết hôn.” Trịnh Húc khẩn trương mở miệng giải thích. Anh nhìn ra Lynda đối với việc kết hôn có chút bài xích, cho nên anh không bức cô. Khi nào cô cam tâm tình nguyện gả cho anh thì lúc đó anh sẽ cho cô một hôn lễ thật lãng mạn.
“Vì không để cho thế gian lại tăng thêm một đôi vợ chồng bất hoà, chúng tôi đang cố gắng thử sống chung.” Lynda cười cầm tay Trịnh Húc. Cô không bài xích việc gả cho Trịnh Húc, nhưng không phải là hiện tại.Hai người bọn họ là hai cá tính dị thường khác xa nhau, cho nên cần ở trong sinh hoạt hằng ngày mà từ từ dung hợp. Khi nào cô cảm thấy những cái gai trên người bọn họ đã bị mài mòn hết, lúc ấy cô sẽ gả cho anh. Nếu không, cô sẽ rời khỏi anh, đi tìm người đàn ông chân chính thuộc về mình.
“Này có vẻ như còn chưa biết bao giờ kết hôn. Thế này đi, cuối năm chia hoa hồng, tôi sẽ tăng cho mỗi người hai phần.” Hoắc trì Viễn khẳng khái nói.
“Hoắc tổng, anh đây là muốn để tôi cùng Trịnh Húc cảm động mà vì anh làm trâu làm ngựa cả đời sao?” Lynda nhíu mày, cười hỏi.
Nghe được lời Lynda nói, Hoắc trì Viễn thoải mái cười to: “Người hiểu tôi cũng chỉ có Lynda a!”
“ Đừng! Hoắc tổng ngàn vạn lần đừng nói loại lời này. Bà xã anh còn ở đây đấy!” Lynda tỏ ra sợ sệt nói.
Trịnh Húc trở tay cầm lấy tay Lynda, cười nói với cô: “Tề Mẫn Mẫn sẽ không hiểu lầm. Em vốn là con giun trong bụng Hoắc tổng. Thư ký bên người mà không hiểu BOSS nghĩ gì thì sao xứng chức?”
Lynda kiêu ngạo cười nói: “Nói cũng đúng!”
Vẻ mặt Tề Mẫn Mẫn sùng bái nhìn Lynda: “Chị Lynda, em hy vọng có thể trở thành người phụ nữ giống như chị.”
“Giống như chị? Oán phụ lời nói ác độc? Tâm cơ ti bỉ? Ngàn vạn lần cũng đừng!” Lynda khoa trương, nói “Em cứ giữ nguyên bộ dáng tâm tư đơn thuần, không tâm cơ này là tốt rồi. Hoắc tổng cần một người vợ chứ không cần một người phụ nữ mạnh mẽ. Anh ấy cần một con sâu gạo, ăn sạch cơm của anh ấy, uống sạch máu của anh ấy, tiêu sạch tiền của anh ấy!”
Nghe thấy lời Lynda nói, Tề Mẫn Mẫn cười ngã vào trong lòng Hoắc trì Viễn: “ Chủ nghĩa tam quan thật lợi hại!”
“Em cứ theo lời chị mà làm.” Lynda cười cười đề nghị.