Chương 831
“Lát nữa mình nấu mì ăn là được.” Vương Giai Tuệ lập tức trả lời.
Cô không muốn thiếu Ninh Hạo quá nhiều.
Thiếu tiền bạc về sau có thể trả lại, thiếu cảm tình, trả không nổi.
“Mì ăn liền không có chất gì cả. Lại nói mình và Tề Mẫn Mẫn cũng chưa ăn cơm.” Ninh hạo thật sự nói.
Tề Mẫn Mẫn nghĩ một chút: “Lớp trưởng, hôm nay không cần cậu mời khác, lang băm Hoắc Nhiên kia không phải nói muốn mời khách sao? Hôm nay để cho anh ấy tiêu pha đi!”
“Ai lại nhắc tới anh?” Đúng lúc này, Hoắc Nhiên cầm theo một đống lớn túi xốp đi vào, hương vị thơm ngào ngạt lập tức tràn ngập khắp căn phòng.
“Hoắc Nhiên, cuối cùng anh cũng trở lại, em đói đến độ hoạt động chậm rồi!” Tề Mẫn Mẫn lập tức hưng phấn chào đón.
Hoắc Nhiên đặt túi xốp lên trên bàn, sau đó quay đầu, không kiềm chế được cười nói: “Chị dâu định cảm ơn anh thế nào?”
“Tề Mẫn Mẫn ôm cánh tay Hoắc Nhiên, cười khẽ nói: “Anh thực tính để em phải cảm ơn anh?”
“Em có âm mưu gì?” Hoắc Nhiên khẩn trương nhìn cô.
“Em nào có âm mưu gì? Chỉ là muốn cảm ơn anh!” Tề Mẫn Mẫn lắc cánh tay Hoắc Nhiên, cười ngọt ngào nói.
“Em cười càng lúc càng giống Hoắc trì Viễn.” Hoắc Nhiên khẩn trương đẩy tay Tề Mẫn Mẫn ra, lập tức lui về sau một bước.
Tề Mẫn Mẫn bị Hoắc Nhiên làm cho cười, ôm bụng vừa cười vừa nói: “Hoắc Nhiên, Hoắc trì Viễn đáng sợ như thế sao? Xem anh sợ tới mức này?”
“Hoắc trì Viễn đáng sợ, dính vào Tề Mẫn Mẫn của Hoắc trì Viễn càng đáng sợ hơn.” Hoắc Nhiên ra vẻ sợ hãi, thân thể còn khoa trương run rẩy hai lần.
“Anh nói như kiểu em có độc ấy.” Tề Mẫn Mẫn lập tức bất mãn kháng nghị: “Em vừa mới nghĩ muốn hôn anh một cái, để bày tỏ cảm ơn.”
“Hôn anh? Chị dâu nhỏ, xin nhờ! Mời em tha cho anh!” Hoắc Nhiên khẩn trương chắp tay thi lễ với Tề Mẫn Mẫn. Khi nhìn thấy ý cười trong đáy mắt cô, liền tát vào miệng mình: “Anh anh mà biết chị dâu hôn anh, thì sẽ lấy dao cạo miệng anh đi, anh không muốn bị hủy dung!”
“Lăng băm giang hồ, Hoắc tổng mới đối với anh lãnh huyết vô tình như thế.” Vương Giai Tuệ bị Hoắc Nhiên cười đùa, lập tức bất mãn sẵng giọng. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Các em sao không có lấy một chút tế bào hài hước thế?” Hoắc Nhiên thu hồi cười đùa, nghiêm trang hỏi han.
“Lúc đã đói bụng, không cần tế bào hài hước.” Tề Mẫn Mẫn bình thường lại, mang đồ ăn về cho Vương Giai Tuệ.
“Hoắc Nhiên, anh đi mua đồ ăn ở đâu thế, ngon trong ngon ngoài, thơm quá đi.” Tề Mẫn Mẫn mở túi ra, thấy thức ăn tinh xảo ở bên trong thì hơi kinh ngạc.
“Một quán cơm tư nhân cực kỳ nóng bóng, do một bệnh nhân của anh mở ra, nghe nói muốn đến ăn phải hẹn trước từ nửa tháng mới có chỗ.” Hoắc Nhiên cười trả lời: “Chỉ cần anh gọi điện thoại, cho dù bận thế nào cũng sẽ làm cho anh.”
“Thật đáng sợ!” Tề Mẫn Mẫn lập tức giơ ngón tay cái lên với Hoắc Nhiên.
Bà Tưởng ngồi trên xích đu, cầm trong tay tấm ảnh của con gái đoạt giải, lấy khăn tay lau nhẹ, một lần lại một lần, trong mắt lộ ra bi thương sâu sắc.
Hoắc trì Viễn đi tới, ngồi xổm trước mặt bà Tưởng, nhẹ giọng nói:”Đây là ảnh chụp khi Y Nhiên năm mười hai tuổi lần nữa trở thành quan quân cuộc thi vũ đạo.”