Chương 837
Đây mới là việc mà người phải chịu trách nhiệm nên làm.
Cô không muốn lại làm một người được bao bọc quá kỹ, một thiên kim tiểu thư kiêu căng bốc đồng.
“Được. Anh sẽ sắp xếp.” Hoắc trì Viễn không thuyết phục được Tề Mẫn Mẫn, chỉ có thể đồng ý. Nhưng anh vốn không tính sẽ chấp nhận sự hứa hẹn này. Nếu Tề Mẫn Mẫn đi gặp bác gái, bà ấy nhất định sẽ trách cứ và nhục mà. Bây giờ phải là lúc để cô xuất hiện.
Tề Mẫn Mẫn áp hay tay lên mặt Hoắc trì Viễn, hôn mạnh một cái:”Hoắc trì Viễn, cảm ơn!”
“Ngốc! Những việc như thế này thì cảm ơn gì?” Hoắc trì Viễn cưng chiều nựng mặt Tề Mẫn Mẫn.
“Được! Không nói nữa!” Tề Mẫn Mẫn dán mặt vào ngực Tề Mẫn Mẫn, im lặng hưởng thụ sự thân mật này.
Đã bao lâu rồi không được ôm anh như vậy?
Vì không muốn tạo thêm áp lực cho anh, cô cố nén ngay cản videocall cũng không gọi, thật nhiều ngày, thật nhiều ngày.
Hoắc trì Viễn đột nhiên trở mình, đè Tề Mẫn Mẫn xuống:”Nha đầu, anh muốn…”
Tề Mẫn Mẫn lập tức chặn lai đôi môi của Hoắc trì Viễn:”Không! Mệt chết đi được!”
“Mệt đến chết sao?” Hoắc trì Viễn cọ mặt vào cổ Tề Mẫn Mẫn, tà tà cười nói:”Rõ ràng người xuất lực là anh.”
Tề Mẫn Mẫn đẩy Hoắc trì Viễn ra, nhanh chóng “đào tẩu”.
Hoắc trì Viễn vò đầu, nhìn Tề Mẫn Mẫn che đậy thân hình xinh đẹp bên dưới bộ đồng phục:”Nha đầu, em là đồ độc ác!”
Tề Mẫn Mẫn vươn tay về phía Hoắc trì Viễn, làm nũng nói:”Mệt! Ôm em!”
Hoắc trì Viễn lập tức mềm lòng, vội vàng mặc quần dài vào, bước đên ôm cô, bước ra khỏi phòng nghỉ.
“Hôm nay sao lại đến thăm anh?” Hoắc trì Viễn ngồi xử lý công việc, ôm Tề Mẫn Mẫn vào ngực, trầm giọng cười hỏi.
“Hôm nay là thứ sau, chiều em chỉ học có hai tiết. Em nghĩ nhiều ngày rồi không gặp anh, nên vội đến đây cho anh bất ngờ.” Tề Mẫn Mẫn cười trả lời.
“Xem ra anh phải cảm ơn em đột nhiên nhớ đến anh. Bằng không anh cũng không biết đến bao giờ mới được nhìn thấy em.” Hoắc trì Viễn bất mãn kháng nghị.
Nhìn vẻ mặt Hoắc trì Viễn giống đứa trẻ không được ăn kẹo, Tề Mẫn Mẫn thoải mái cười rộ lên.
Lynda ôm giấy tờ đi vào phòng Tổng giám đốc nhìn thấy Hoắc trì Viễn đang gục đầu vào vai Tề Mẫn Mẫn, kiên nhẫn dạy cô học. Cô ấy cười đi đến trước mặt họ, dùng sức ho khan một tiếng.
Hoắc trì Viễn ngẩng đầu, nhìn thấy văn kiện trong tay Lynda, duỗi tay về phía cô.
Lynda lập tức đưa văn kiện cho Hoắc trì Viễn.
Hoắc trì Viễn cũng chẳng thèm nhìn cúi đầu nhìn rất nhanh nhìn tài liệu rồi ký tên lên: “Lúc ra ngoài thì khóa cửa lại cho tôi! Một giờ sau cũng đừng quấy rầy!”
“Lại vẫn không thể quấy rầy sao?” Lynda cười trêu chọc hỏi, “Tôi vừa làm thần giữ cửa cho anh một tiếng liền đó1”
Tề Mẫn Mẫn nghe thấy Lynda nói vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên.
Đều do Hoắc trì Viễn!
Ngoài có nhiều người như vậy, cô làm sao ra ngoài được chứ?
“Cô đang muốn xin tôi phí tăng ca sao?” Hoắc trì Viễn nhếch mi.
Lynda cũng trả anh một dáng vẻ tương tự, “Anh cảm thấy không nên sao?”