Chương 842
Hoắc trì Viễn thoải mái cười ha hả.
Anh phát hiện chỉ cần ở cùng một chỗ với Tề Mẫn Mẫn, anh sẽ quên đi tuổi của chính mình, tâm tính trở nên trẻ con hơn không còn cảm giác mù mịt như trước kia nữa.
5 năm trước, trong sinh mệnh của anh không hề có ánh mặt trời.
“Hoắc tổng là bị cái gì không sạch bám vào sao?” Lynda quay đầu, hỏi Trịnh Húc vẫn ngồi bên người.
“Anh cũng không quen anh ấy.” Trịnh Húc nhàn nhạt cười nói.
Tề Mẫn Mẫn nghe thấy mẩu đối thoại của hai người, liền hì hì cười một tiếng.
Xem ra Hoắc trì Viễn bị chính cô thay đổi rất nhiều.
“Hoắc trì Viễn, kiếp trước anh nhất định là người cứu vớt hệ ngân hà, cho nên kiếp này anh mới được em cứu vớt.” Tề Mẫn Mẫn bá đạo cười nói.
Hoắc trì Viễn có vẻ như trầm tư một chút, sau đó mới gật gật đầu: “Có lẽ!”
Tề Mẫn Mẫn vui vẻ nâng khuôn mặt lạnh lùng của Hoắc trì Viễn lên, cười hôn một cái: “Rất thành thực! Thưởng cho anh!”
Không đợi Hoắc trì Viễn có phản ứng, Lynda liền phát biểu bất mãn: “Hai người sến vừa thôi!Thực coi nơi này là khách sạn sao! Đừng làm cho những người độc thân như chúng tôi ghen tỵ.”
Hoắc trì Viễn nắm chặt tay Tề Mẫn Mẫn, rộng rãi đáp: ” Tôi nhớ rõ cô cũng có người đàn ông của mình!”
“Tôi quyết định…” Lynda làm một động tác ngậm miệng, liền bắt đầu cố gắng ăn cơm.
Vẻ mặt Trịnh Húc thưởng thức nhìn Lynda, gắp cho cô rất nhiều thức ăn trên bàn.
Tề Mẫn Mẫn nhìn thoáng qua Trịnh Húc vẫn thủy chung không phân hơn thua, cười nói với Lynda: “Chị Lynda, em xem chị không cần phải khảo nghiệm trợ lý Trịnh nữa. Người đàn ông tốt như vậy, bỏ lỡ chị nhất định sẽ hối hận.”
“Vậy em cũng nhanh chóng trở lại bên người Hoắc tổng đi.Người đàn ông tốt như vậy, bỏ lỡ em nhất định cũng sẽ hối hận.” Lynda cười đem lời của Tề Mẫn Mẫn nguyên vẹn trả lại cho cô.
Tề Mẫn Mẫn tự giác biết mình đấu không lại Lynda liền há mồm: “Nói thế tôi cũng…”
Tề Mẫn Mẫn làm một động tác kéo giấy niêm phòng, cũng bắt đầu cúi xuống ăn cơm.
Hoắc trì Viễn cưng chiều vuốt đầu cô, cũng không nói nữa.
Sau khi ăn xong, Lynda đề nghị đi khiêu vũ, Hoắc trì Viễn lập tức lắc đầu từ chối: “Tề Mẫn Mẫn còn có kỳ thi, tôi phải đưa cô ấy về.”
“Đưa?” Lynda lặng đi một chút: “Hoắc tổng, anh còn muốn đưa Tề Mẫn Mẫn quay về Tề gia?”
“Phải!” Hoắc trì Viễn im lặng vài giây, trầm trọng nói: “Trước mắt còn chưa trấn an được bác gái, tôi sẽ không đón Tề Mẫn Mẫn về. sự kiên trì của ba vợ cũng có đạo lý.”
“Hoắc trì Viễn, là em làm anh khó xử.” Tề Mẫn Mẫn dựa sát vào trong lòng Hoắc trì Viễn, tràn ngập xin lỗi nói.
Nếu Hoắc trì Viễn thích cô gái khác, phu nhân Tưởng nhiều lắm chỉ không quá vui vẻ, nhưng không có lý do gì để ngăn cản anh lấy vợ. dù sao Tưởng Y Nhiên cũng đã chết.
Nhưng là bởi vì cô đã đâm chết Tưởng Y Nhiên, hại bác trai Tưởng tự sát, cho nên phu nhân Tưởng ngăn cản là đúng lý hợp tình, mà Hoắc trì Viễn thì không có cách nào nhẫn tâm bỏ mặc cả.
Thân phận của cô thật sự là một sự tồn tại rất mẫn cảm.