Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 848



Chương 848

“Bệnh nhân kia tên là Phùng Hân, cha là Tưởng Bình.” Chu Cầm thận trọng nhìn Hoắc trì Viễn.

“Trùng tên trùng họ đi!” Hoắc trì Viễn nheo mắt, thản nhiên nói.

“Dáng vẻ của con bé rất giống với Y Nhiên, giống như là thai sinh đôi.” Chu Cầm nhíu mi: “Mẹ hi vọng là mẹ nhìn nhầm rồi, nhưng bệnh nhân vẫn đang ở trong bệnh viện.”

Hoắc Hoài Lễ đưa nước cho Chu Cầm, kinh ngạc hỏi: “Em nói là con gái của người trùng tên trùng họ với Tưởng Bình, dáng vẻ rất giống Y Nhiên?”

“Ngày hôm qua thiếu chút nữa nghĩ là Y Nhiên sống lại! Làm em sợ nhảy dựng người.” Chu Cầm tiếp nhận nước, khẩn trương nói.

“Có lẽ chính là trùng hợp. Chuyện này liên quan đến danh dự của Tưởng Bình, không cần lắm miệng.” Hoắc Hoài Lễ lập tức dặn dò vợ.

Hoắc trì Viễn ngồi trước cửa sổ bàn làm việc, cầm mảnh sứ sau khi Tề Mẫn Mẫn bị ngã làm vỡ được gắn lại, đôi mày nhíu lại đầy suy tư.

“Tai nạn xe….bác trai tự sát….bác gái sinh bệnh….Phùng Hân Nhiên…..Nhìn thì có vẻ không có vấn đề gì liên quan, nhưng tưởng không có quan hệ nhưng thực ra lại có liên quan.”

“Anh, cái gì liên quan, cái gì không liên quan?” Hoắc Nhiên đẩy cửa đi vào thì thấy Hoắc trì Viễn đang thì thào tự nói một mình, liền không kiềm chế được cười hỏi.

“Trở lại rồi à!” Hoắc trì Viễn bỏ miếng sứ cùng bức thư xuống, xoay người nhìn Hoắc Nhiên. “Chú vừa có việc gì vậy?”

“Bận nắn xương, bó xương, nối xương, bó xương.” Hoắc Nhiên trả lời nửa đùa nửa thật.

“Anh không hỏi công việc của chú.” Hoắc trì Viễn cười vỗ đầu Hoắc Nhiên một cái.

“Em gần đây rất thành thật. Yên tâm! Không có người phụ nữ bụng to nào đến công ty bắt anh làm chủ đâu.” Hoắc Nhiên trêu chọc nói.

Trong khoảng thời gian này anh thật sự rất thành thật, có đồng nghiệp tìm anh rủ đi chơi bời, đều bị anh đẩy ra. Anh còn phải đi thăm Vương Giai Tuệ, nhưng cái nhóc con vô tâm kia một chút cũng không cảm kích. Nghĩ đến cũng thấy buồn bực.

“Ai thèm để ý đến chú! Chú có lỡ gây chuyện thì đừng có tìm tôi để gánh thay hậu quả.” Hoắc trì Viễn lạnh lùng trừng mắt nhìn Hoắc Nhiên liếc mắt một cái.

“Anh, từ trước đến nay em chơi bời đều quanh minh chính đại, không có việc gì đâu!” Hoắc Nhiên vỗ vỗ ngực, không kiềm chế cười rộ lên nói.

“Chừng nào thì chú mới có thể đứng đắn một chút hả?” Hoắc trì Viễn bất đắc dĩ nhíu mi.

“Cái này đơn giản! Chỉ cần một giây để thay đổi hóa trang, em sẽ trở nên đứng đắn thôi!” Hoắc Nhiên làm động tác của Xuyên kịch, bướng bỉnh nháy mắt nhìn Hoắc trì Viễn.

Hoắc trì Viễn vươn ngón trỏ, nhẹ nhàng đẩy, Hoắc Nhiên liền gục qua một bên.

“Còn nói nữa!” Hoắc trì Viễn bị em trai làm cho bật cười, “Anh nói đứng đắn! Chính là bà nội đang quan tâm hôn nhân đại sự của chú! Chú cũng nên kiềm chế một chút, nhanh nhanh cưới cháu dâu cho bà nội vui vẻ.”

“Em cưới! Em cưới! Mỗi tội cô dâu còn không biết ở đâu.” Hoắc Nhiên trả lời nửa thật nửa đùa.

“Thế gần đây chú cứ chạy đi thăm Vương Giai Tuệ làm gì?” Hoắc trì Viễn đột nhiên mở miệng.

Nghe Hoắc trì Viễn hỏi, Hoắc Nhiên thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống. Anh đứng vững lại xong, lúng ta lúng túng hỏi:”Anh, sao anh lại biết được?”

“Anh chú thần thông quản đại chứ sao.” Hoắc trì Viễn cao ngạo cười cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.