Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 855



Chương 855

Tề Mẫn Mẫn nhấp môi dưới, cảm giác tương đối thú vị theo sau Ninh Hạo.

“Tề Mẫn Mẫn, Ninh Hạo, hai cậu lại đây! Hôm nay mình dậy muộn rồi!” Vương Giai Tuệ thật có lỗi.

“Không muộn! Mình cũng chưa ăn sáng, lớp trưởng, cậu thì sao?” Tề Mẫn Mẫn quay đầu lại, quan tâm hỏi Ninh Hạo.

“Ăn!” Ninh Hạo ngắn gọn trả lời.

“Xem ra hai chúng ta đều lười.” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm le lưỡi.

“Đúng!” Vương Giai Tuệ bị Tề Mẫn Mẫn cười đùa, cũng vui vẻ nói: “Ninh Hạo mới không giống chúng ta!”

Ninh Hạo nhàn nhạt nở nụ cười một cái: “Ông nội của mình từ nhỏ đã dạy dỗ mình rồi, ông là quân nhân, lúc mình sống ở thành phố B, mỗi ngày ông đều huấn luyện mình như tân binh. Cửu nhi cửu chi, hình thành thói quen rồi. Mỗi ngày đều tỉnh giấc lúc năm giờ sáng.”

“Xem ra có ông nội là quân nhân cũng rất thú vị.” Trong đầu Tề Mẫn Mẫn xuất hiện hình ảnh một ông lão thú vị, mặc quân trang, vẻ mặt nghiêm túc huấn luyện Ninh Hạo.

“Thú vị?” Ninh Hạo chua xót cười. Anh không hiểu vì sao Tề Mẫn Mẫn có thể nghĩ đến hai chữ thú vị. Ông nội nghiêm khắc trong mắt anh chỉ có thể dùng hai chữ ma quỷ để miêu tả.

“Chẳng lẽ không đúng?” Vương Giai Tuệ cũng tràn ngập tò mò.

“Đương nhiên không phải! Mùa đông ở thành phố B đặc biệt lạnh, không dám hô mưa gọi gió, mỗi ngày năm giờ phải đứng dậy, cùng đánh quyền với ông ở trong sân. Ngày nào cũng đúng năm giờ, lúc đó mình mới là một đứa trẻ chưa đến ba tuổi.” Ninh Hạo kể chuyện cho hai người nghe.

“Ông nội thật lợi hại! Bởi vì có ông mới có thể khiến cậu trở nên ưu tú như thees1” Tề Mẫn Mẫn lộ ra vẻ mặt sùng bái. Mà lộ ra vẻ mặt này không chỉ có Tề Mẫn Mẫn, còn có Vương Giai Tuệ. Lúc cô nhìn Ninh Hạo, ánh mắt mê mang, giống như trái tim đã bay đi rất xa.

Mặt Ninh Hạo có chút hồng, anh lấy sách vở ra, nói với hai người: “Chúng ta ôn tập Anh ngữ trước đi.”

Hoắc Nhiên mang theo bữa sáng trở về, vừa hay thấy Ninh Hạo đang dạy ngữ pháp cho hai người. Anh đặt bữa sáng lên bàn cơm, kêu họ: “Dừng lại đã, ăn sáng xong lại học.”

“Anh hai Cố, anh không cần đi làm sao?” Vương Giai Tuệ thật sự nhìn Hoắc Nhiên.

“Đừng vội.” Hoắc Nhiên đi tới, muốn giơ tay ôm Vương Giai Tuệ ngồi vào bàn ăn.

“Em tự đi được.” Vương Giai Tuệ né đi một chút, lặng lẽ nhìn thoáng qua Ninh Hạo.

“Chờ em đến được bàn ăn, cháo đã nguội rồi.” Hoắc Nhiên trêu chọc cười, bất chấp ôm lấy Vương Giai Tuệ.

Vương Giai Tuệ bất mãn trừng mắt nhìn Hoắc Nhiên:”Em cũng không phải trẻ con, anh cứ xán vào làm gì?”

“Anh thích!” Hoắc Nhiên không kìm chế được cười nói.

Tề Mẫn Mẫn tò mò nhìn Hoắc Nhiên. Đây là lần thứ hai cô nhìn thấy anh ôm Giai Tuệ.

Xem ra anh đối với Giai Tuệ rất nghiêm túc.

Nhưng một lãng tử thực sự vì một nhành cỏ thơm mà bỏ qua cả rừng rậm sao?

Cô rất hi vọng Hoắc Nhiên có thể theo đuổi được Giai Tuệ, lại sợ anh không đủ chân thành làm tổn thương Giai Tuệ.

Ninh Hạo từ đầu đến cuối không nói gì, giống như sự tồn tại của Hoắc Nhiên không gây ảnh hưởng gì đến anh. Anh cúi đầu, nghiêm túc làm bà tập Anh văn.

“Lớp trưởng, cậu có đói không?” Tề Mẫn Mẫn quan tâm hỏi.

Nghe Tề Mẫn Mẫn hỏi, Ninh Hạo đang dán mắt vào sách ngẩng đầu, tươi cười như cơn gió mùa xuân ấm áp:”Tớ ăn ở nhà rồi. Cậu đói bụng mà còn phải giúp Giai Tuệ ăn cơm. Không cần để ý đến tớ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.