Chương 856
“Vậy tớ đi đây!” Tề Mẫn Mẫn cười nói.
Ninh Hạo cười gật gật đầu.
Anh biết Hoắc Nhiên xem anh như tình địch, anh thật muốn cười, bởi vì địch ý của Hoắc Nhiên không có lý. Anh vốn không nghĩ đến việc xen vào giữa Hoắc Nhiên và Vương Giai Tuệ, tim anh vẫn luôn hướng về Tề Mẫn Mẫn, chưa từng thay đổi. Anh vĩnh viễn nhớ rõ chiếc khăn mà Tề Mẫn Mẫn đưa cho anh lau nước mắt mùa hè năm đó.
……..
Hoắc trì Viễn đang lái xe, giao công việc cho Trịnh Húc xong, liền nói với Lynda:”Giúp tôi đặt hai vé đi Maldives.”
“Hoắc tổng muốn mang Tề Mẫn Mẫn đi nghỉ phép sao?” Lynda lập tức ngầm hiểu.
“Công ty tạm thời giao cho hai người phụ trách. Cũng đừng để khi tôi nghỉ phép trở về đối mặt với tình trạng công ty phá sản.” Hoắc trì Viễn cười nhạt trêu chọc hai người.
“Rất có thể!” Lynda nửa đùa nửa thật nói.
Trịnh Húc vốn luôn trầm mặc nay bị Lynda chọc cho cười, thu lại tươi cười xong, anh xấu hổ hỏi:”Hoắc tổng tính đi mấy ngày?”
“Có lẽ là một tháng.” Ánh mắt Hoắc trì Viễn có hiện ra một chút yêu chiều.
“Một tháng?” Lúc này đến phiên Lynda khiếp sợ, “Hoắc tổng, thật vậy sao?”
Hoắc trì Viễn cho Lynda một câu trả lời chắc nịch:”Có kế hoạch rồi.”
“Hoắc tổng thật sự điên rồi! Một tháng! An muốn học theo Đường Minh Hoàng.” Lynda trêu chọc cười nói.
“Tề Mẫn Mẫn tuyệt đối sẽ không là Dương Ngọc Hoàn.” Hoắc trì Viễn cười trả lời.
……………
Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy Hoắc Nhiên nhàn nhã bắt chéo chân ăn hoa quả, liền cười hỏi:”Anh Hoắc Nhiên, làm bác sĩ như anh cũng rảnh rỗi như vậy sao?” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Đương nhiên……không phải.” Hoắc Nhiên nói giỡn trả lời, “Nếu đều nhàn nhã như vậy, bệnh viện sẽ phá sản mất.”
“Chưa biết chừng hiện giờ đang rất chao đảo! Cách mức phá sản không xa!” Vương Giai Tuệ trừng mắt nhìn Hoắc Nhiên liếc mắt một cái.
“Giai Tuệ thật là hiểu anh! Là anh đang muốn cho bệnh viện phá sản, để anh còn đổi nghề!” Hoắc Nhiên cười ha ha nói.
“Anh không làm bác sĩ Mông Cổ mà còn muốn đổi nghề? Người nào không có mắt lại đi thuê mầm họa như anh?” Vương Giai Tuệ trào phúng nhìn Hoắc Nhiên.
“Ai? Thật là có bao nhiêu người không có mắt.” Hoắc Nhiên nhái theo câu nói của Vương Giai Tuệ. “Bệnh viện XX của S thị, bệnh viện XX của B thị…..Mời anh về làm mười ngón tay cũng đếm không hết.”
“Anh lợi hại như vậy sao?” Vương Giai Tuệ không ngờ ngay cả bệnh việc chỉnh hỉnh Hoa Bắc lớn nhất B thị cũng mời Hoắc Nhiên đến.
“Chỉ có em không nhìn thấy viên ngọc quý này thôi.” Hoắc Nhiên kiêu hãnh nói.
“Anh chắc chắn anh không phải là lang trung giang hồ, bác sĩ Mông Cổ chứ?” Vương Giai Tuệ không quá tin tưởng.