Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 859



Chương 859

Ninh Hạo sủng nịch nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn, nhàn nhạt cười nói: ” Trang XXX. Đây là kiến thức nhất định sẽ có trong đề thi…”

Nghe Ninh Hạo phân tích ngắn gọn, Tề Mẫn Mẫn liền lộ ra vẻ mặt sùng bái.

Học tập nên giống như Ninh Hạo, cái gì cũng biết, lại biết khiêm tốn không kiêu ngạo.

Ba người ôn bài đến giữa trưa, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.

“Có thể là bác gái trở lại hay không?” Tề Mẫn Mẫn lập tức đứng dậy đi mở cửa.

“Mẹ tớ sang thăm bà ngoại, tối mai mới trở về.” Vương Giai Tuệ lập tức trả lời, cô nhăn mày thầm nói”Hẳn không phải là Hoắc Nhiên đi?”

“Có khả năng!” Tề Mẫn Mẫn trêu chọc cười nói.

Sau khi mở cửa ra, Tề Mẫn Mẫn liền nhìn thấy một người mang theo hộp cơm đến. Cô kinh ngạc nói: “Chúng ta hình như không có gọi đồ ăn ngoài mà.”

“Là tớ gọi!” Ninh Hạo nhanh chân xuất hiện sau lưng Tề Mẫn Mẫn. Anh đưa tay nhận lấy hộp cơm, đưa tiền qua, “Cảm ơn! Không cần trả lại!”

“Lớp trưởng, cậu thật chu đáo!” Tề Mẫn Mẫn cảm kích nhìn Ninh Hạo.”Tớ đang muốn ăn bánh bao hấp cùng sủi cảo.”

“Tớ cũng đói!” Ninh Hạo nhàn nhạt cười đáp.

Anh muốn vì cô chuẩn bị tất cả mà không cần cô nói câu cảm tạ. Anh thà rằng cô cái gì cũng không nói, còn hơn là dùng một câu cảm ơn để kéo dài khoảng cách giữa bọn họ.

Có đôi khi, khách khí cũng là một loại thương tổn.

Ninh Hạo đem hộp cơm đặt lên trên bàn ăn, tiện kêu Giai Tuệ qua: “Nhanh qua đây! Thừa dịp còn nóng ăn mới ngon!”

Vương Giai Tuệ chống gậy, có chút khó khăn đi tới.

Ninh Hạo thấy thế liền lập tức đi qua đỡ cô.

“Cảm ơn!” Vương Giai Tuệ khẩn trương cụp mi che giấu suy nghĩ trong đôi mắt đẹp.

Tề Mẫn Mẫn đỡ lấy bên kia của Vương Giai Tuệ, cười nói: “Cậu cảm ơn cái gì? Chúng ta là bạn tốt!”

Hoắc trì Viễn ngồi ở sau sân bay, nhìn ra bên ngoài cửa sổ ngắm máy bay lên xuống, suy nghĩ bay xa.

Thương nhân trọng lợi khinh biệt ly.

Đây là hình vẽ chân thật về con người anh.

Cho dù anh nghĩ muốn giữ Tề Mẫn Mẫn ở bên ngoài, cũng không có cách nào.

May mà, ngày đó cô thi xong thì anh liền trở lại rồi.

Ngay lúc anh muốn gọi điện thoại cho Tề Mẫn Mẫn, đột nhiên nhận được điện thoại của Ưng Mẫn gọi đến. Anh nhíu mi, suy tư vài giây, mới trầm mặt: “Anh là Hoắc trì Viễn.”

“Hoắc trì Viễn, gần đây anh bận gì sao?” Âm thanh của Ưng Mẫn có chút thật cẩn thận.

“Bận công việc.” Hoắc trì Viễn xa cách nói.

“Hiện giờ anh có rảnh không? Em muốn nghiên cứu phương án trị liệu cho phu nhân Tưởng với anh.” Ưng Mẫn cẩn thận hỏi han.

“Phương án trị liệu của bác gái không phải giao cho em sao? Tạm thời không có gì sửa chữa cả, anh đang ở sân bay.” Hoắc trì Viễn không cảm xúc nói.

Chẳng lẽ Ưng Mẫn nhìn thấy hôn nhân của anh và Tề Mẫn Mẫn có trở ngại, lại chưa từ bỏ ý định rồi sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.