Chương 864
Tô Hoán trắng trợn liếc mắt nhìn Phùng Hân: “Em cố ý!”
Phùng Hân cười ngã vào trong lòng Tô Hoán: “Em chính là cố ý, nghẹn chết anh. Người nào bảo anh ăn vụng không biết dùng biện pháp bảo vệ?”
Tô Hoán lấy tay Phùng Hân đặt vào trong ngực, tà tà cười nói: “Chúng ta là người yêu, như thế nào là ăn vụng?”
“Người yêu, anh dám nói với mọi người em là bạn gái anh sao?” Phùng Hân bất mãn chỉ vào ngực Tô Hoán.
Đột nhiên anh im lặng.
Phùng Hân nhìn thấy anh khó xử, lập tức nâng khuôn mặt tuấn tú của anh lên, cười nói: “Em đùa với anh thôi, anh muốn để em không khai em cũng không dám. Em sợ fan của anh sẽ xé tan em mất.”
Tô Hoán gắt gao ôm lấy Phùng Hân: “Uỷ khuất cho em rồi! Chờ anh thành công, anh sẽ nói cho toàn bộ thế giới biết, người yêu của anh tên là Phùng Hân.”
“Kia không phải còn năm mười năm sao?” Phùng Hân hài hước cười hỏi.
“Chắc là không.” Tô Hoán cười hôn môi cô: “Ông ngoại anh chỉ cho anh thời gian còn lại có năm năm. Trong năm năm nếu như anh không trở thành siêu sao thiên vương, nhất định phải nghe theo ông, trở về tham chính.”
“Thật ra, anh có là siêu sao Thiên Vương không em cũng không để ý.” Phùng Hân rúc vào trong lòng Tô Hoán, thở dài.
“Cũng không phải vì em, anh muốn làm cho ông ngoại xem! Anh muốn cho ông biết anh không phải là con hát, là nhà nghệ thuật!” Tô Hoán vui vẻ vuốt tóc Phùng Hân.
“Anh cũng chỉ cách siêu sao Thiên Vương một bước nhỏ.” Phùng Hân cười nói.
Tề Mẫn Mẫn rúc vào lòng ba. Hai người ngồi ở ghế sô pha trên sân thưởng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao.
“Ba, ba nói mẹ là một trong những ngôi sao kia đúng không?” Tề Mẫn Mẫn nhìn bầu trời đầy sao, có chút buồn bã, hỏi.
“Đó chính là ngôi sao sáng nhất!” Tề Bằng Trình ôm lấy bả vai con gái, đầy yêu thương và hối hận nhìn lên bầu trời. Ông vẫn yêu Nhã Lam. Cái chết của bà khiến ông tự trách, đau lòng rất lâu.
“Mẹ đang ở trên trời nhìn chúng ta sao?” Tề Mẫn Mẫn rúc vào người Tề Bằng Trình.
Tuy ba thương cô nhưng mà cô vẫn khát vọng tình thương của mẹ!
“Ừ! Nhất định mẹ ở trên trời phù hộ cho con gái bảo bối sẽ có cuộc sống hôn nhân hạnh phúc!” Tề Bằng Trình yêu chiều xoa đầu Tề Mẫn Mẫn, khàn giọng nói: “Con gái yêu quý, ba sợ sẽ không giữ con ở lại thêm vài ngày nữa!”
“Cái gì ạ?” Tề Mẫn Mẫn quay đầu lại, kinh ngạc nhìn ba.
“Hoắc trì Viễn có thể chịu đựng không đón con trở về trong khoảng thời gian lâu như vậy chắc chắn cũng không dễ dàng, ba nghĩ cậu ta sắp có hành động rồi!” Tề Bằng Trình cười ha ha.
“Ba, nếu anh ấy muốn đón con trở lại, ba vẫn phản đối sao?” Tề Mẫn Mẫn cẩn thận nhìn ba. Ba là người thân duy nhất của cô, nếu muốn trở lại bên cạnh Hoắc trì Viễn, nhất định cô phải được sự đồng ý của ông.
“Ba chưa bao giờ phản đối Hoắc trì Viễn. Ba không muốn con trở lại là vì sợ Tưởng phu nhân gây tổn thương cho con. Dù sao, đối với bà ta, chúng ta cũng sai. Ba hiểu tính cách của con, nếu Tưởng phu nhân đánh con, con sẽ không phản kháng lại. Sao ba có thể đẩy con đến trước mặt Tưởng phu nhân để bị đánh chứ? Tuy ba cũng biết rõ con và Hoắc trì Viễn có nỗi khổ khi phải chia xa. Nhưng đối với ba mà nói, không có gì quan trọng hơn hạnh phúc của con gái!” Tề Bằng Trình cực kỳ buồn phiền nói, “Ba hi vọng lúc Hoắc trì Viễn đón con trở về đã có cách bảo vệ cho con!”