Chương 865
“Ba, thật ra cũng không cần bảo vệ con như thế. Ba cũng nói ở trước mặt Tưởng phu nhân chúng ta cũng sai, có thể nói là có tội. Chúng ta hại chết con gái nhà người ta, không phải nên chịu vài cái tát sao?” Tâm trạng Tề Mẫn Mẫn có chút nặng nề.
Lỗi lầm của cô là không thể tha thứ, không thể dùng tiền mà bù đắp được.
Tề Bằng Trình vuốt mái tóc của Tề Mẫn Mẫn, nặng nề nói: “Xét cho cùng vẫn là lỗi của ba. Nếu ba không cưới Dương Nguyệt Quyên, con cũng không tức giận mà lái xe chạy ra ngoài. Người nên chịu tội là ba, con đừng suy nghĩ linh tĩnh nữa!”
“Cả hai chúng ta đều sai!” Tề Mẫn Mẫn gật đầu.
Hai cha con ngồi một lúc, Tề Bằng Trình cười trêu chọc con gái, “Có phải nhớ Hoắc trì Viễn hay không?”
“Ba!” Tề Mẫn Mẫn ngây thơ kháng nghị, hai gò má ửng hồng.
“Chúng ta chờ xem nó làm cách nào để đón con!” Tề Bằng Trình cười ha ha.
“Ba vẫn còn muốn khảo nghiệm anh ấy sao?” Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc trừng to mắt. Cô còn tưởng rằng ba không còn phản đối nữa. Cô còn đang định lát nữa sẽ gọi cho anh để ngày mai anh tới đón cơ. Kết quả, ba vẫn còn muốn khảo nghiệm Hoắc trì Viễn. Hoắc trì Viễn có thể qua được sao?
“Tại sao lại không? Ba phải khảo nghiệm cậu ấy, xem rốt cuộc cậu ấy yêu con nhiều bao nhiêu!” Tề Bằng Trình cười trả lời.
“Có thể không khảo nghiệm nữa được không ạ?” Tề Mẫn Mẫn chu môi, kháng nghị với ba.
“Không thể! Con gái của ba cũng không phải dễ lừa bắt đi như vậy!” Tề Bằng Trình nửa đùa nửa thật nói xong, đứng lên, “Ba muốn đi nghỉ! Con cũng đi ngủ sớm chút đi!”
Tề Mẫn Mẫn vẫy tay với ba, chúc ba ngủ ngon.
Tề Bằng Trình rời đi, cô nằm úp sấp trên giường, lấy điện thoại bấm số Hoắc trì Viễn. Điện thoại kêu vài tiếng mới có người bắt máy, Tề Mẫn Mẫn nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng ồn ào, cô bèn hỏi: “Hoắc trì Viễn, anh đang ở đâu vậy?”
“Đang xã giao.” Hoắc trì Viễn bất đắc dĩ cười nói.
“Đều đã mười một giờ rồi còn xã giao cái gì?” Tề Mẫn Mẫn cau mày hỏi.
“Bạn học cũ… Tụ họp.” Hoắc trì Viễn nói chuyện có chút khó khăn, tựa hồ như uống khá nhiều.
“Bạn học cũ? Có mỹ nữ là cao hứng thôi? Uống nhiều vào! Uống đến chết luôn đi!” Tề Mẫn Mẫn bất mãn nói. Hoắc trì Viễn tại thành phố A chỉ có bạn tiểu học cùng trung học, nếu là bạn học thời trung học, vậy nói không chừng cũng là những nữ sinh đã từng thầm mến anh.
“Bọn họ là người cùng công ty… Đều có công việc cần lui tới, mỗi người một ly, anh liền không cẩn thận… Uống có chút nhiều.” Hoắc trì Viễn khẩn trương giải thích.
“Đã biết là uống nhiều, vậy mà vẫn còn không biết đường nhanh chóng về nhà để bà nội nấu canh giải rượu cho anh?” Tề Mẫn Mẫn lo lắng quở trách Hoắc trì Viễn.
“Hiện tại anh đang ở thành phố B.” Hoắc trì Viễn thở dài.
“Anh chừng nào thì đi? Đến em cũng không biết.” Tề Mẫn Mẫn lập tức cảm thấy có chút khó chịu.
Ngay cả anh đi công tác cô cũng không biết.
Có phải anh cảm thấy làm gì và ở đâu cũng không cần nói cho cô một tiếng không?
“Anh sợ ảnh hưởng đến kỳ thi cuối kỳ của em. Nha đầu, đừng nghĩ ngợi lung tung, anh đây là liều mạng đem công tác làm xong là muốn có nhiều thời gian rảnh ở bên em.” Hoắc trì Viễn khẩn trương dỗ giành Tề Mẫn Mẫn, chỉ sợ cô lại không vui.
“Tin anh một lần.” Tề Mẫn Mẫn bĩu môi, “Để cho Lynda đưa anh về khách sạn, anh đừng có uống đến mức thủng dạ dày đấy nhé.”