Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 867



Chương 867

Hoắc trì Viễn thấp giọng lẩm bẩm: “Thật muốn ôm em.”

Hoắc trì Viễn cất kỹ bài thi, liền phải rời khỏi. Một vài bạn học lập tức vây quanh anh.

“Thầy giáo Hoắc, nghe nói học kỳ sau thầy không dạy chúng em nữa.” Có bạn học tiếp cận hỏi han.

“Thầy giáo Hoắc, thầy dạy tốt như vậy, sao không dạy nữa>?”

“Thầy giáo Hoắc, thầy dạy chúng em đi, chúng em rất thích học tiết của thầy.”

Hoắc trì Viễn tràn ngập xin lỗi cười nói: “Không phải thầy không dạy các em mà là không dạy nữa. Nhiệm kỳ của thầy đã kết.”

“Có thể nối kỳ không? Chúng em thật sự thích tiết học của thầy.”

“Vợ của thầy muốn thi vào trường cao đẳng, thầy phải giúp cô ấy tiến lên.” Hoắc trì Viễn nói đến Tề Mẫn Mẫn, đáy mắt thâm sâu nồng đậm tình yêu.

“Cô ấy học tập tốt không?” Có người nữ sinh mang theo ngữ khí khiêu khích nói.

“Tôi cưới vợ không phải vì thành tích.” Hoắc trì Viễn đạm mạc nở nụ cười một cái: “Thế nhưng, nếu như cô ấy có thêm một chút nữa có thể tiến vào đại học Q.”

“Có thầy giáo hỗ trợ, nhất định có thể!” Một vài nam sinh cười vổ cổ vũ.

“Thầy giáo Hoắc, nếu vợ thầy thi được đại học Q, thầy còn có thể tiếp tục dạy chúng em không? Những tri thức mà thầy dạy trong sách giáo khoa đều không cố, nhưng lại rất thực dụng!”

“Đúng, Thầy giáo Hoắc, chỉ có giờ học của thầy là em không buồn ngủ.”

“Nhưng là thầy nghĩ muốn để cô ấy thi thử đại học F.” Hoắc trì Viễn hơi có chút bất đắc dĩ nói: “Nhà của chúng ta ở thành phố A. Thầy muốn về sau chăm sóc cô ấy tốt hơn.”

Hoắc trì Viễn vừa thốt lên xong, lập tức thở dài.

Trong mắt anh có chút thất vọng đi ra khỏi phòng học, ôm bài thi trở lại văn phòng.

“Viện trưởng?”

Hoắc trì Viễn nhìn thấy viện trưởng ngồi đối diện với mình, có chút kinh ngạc.

“Sao, nhìn thấy tôi thì mất hứng?” Viện trưởng phụng phịu, nửa đùa hỏi han:

“Không có, thầy là thầy của em, hẳn là em nên đi thăm người mới đúng.” Hoắc trì Viễn lập tức cười trả lời.

“Ngồi đi.” Viện trưởng vỗ mặt bàn, ấm áp cười nói.

Hoắc trì Viễn đặt bài thi xuống, nghe lời ngồi xuống: “Viện trưởng, tìm em có việc sao?”

“Cậu đoán chưa ra à?” Viện trưởng cười hỏi.

Hoắc trì Viễn ra vẻ không hiểu, lắc đầu.

“Học sinh của tôi tất cả đều xin đi giết giạc, chỉ cậu là tôi muốn lưu lại dạy học.” Viện trưởng thưởng thức nhìn anh. Học sinh của ông khiến ông vừa lòng cũng chỉ có Hoắc trì Viễn, tiếc nuối cũng là Hoắc trì Viễn. Nếu không phải anh bị thương, hiện giờ chỉ sợ đã trở thành chuyên gia não ngoại quyền uy trong giới. Nhưng cũng chính loại tiếc nuối này tạo nên thành công của anh trong thương thường buôn bán hiện giờ.

Họa cũng là chỗ dựa của phúc.

Cổ nhất nói không có điểm nào sai.

“Em thật sự muốn nói tiếng xin lỗi với thầy. Học kỳ sau em thực không thể phân thân.” Hoắc trì Viễn có chút khó xử nhìn viện trưởng. người thấy giáo đầu tiên về y học của anh, người coi trọng anh nhất, người đẩy anh tiến đến Harvard, anh thật sự rất khó chối từ lời mời của ông: “Vợ em muốn thi vào trường cao đẳng, cho dù không đậu đại học Q, em cũng cần cố gắng cho cô ấy thi được đại học F.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.