Chương 870
Như thế đủ thấy Hoắc trì Viễn mong đón Tề Mẫn Mẫn về biết bao nhiêu chứ?
Không đón được mới nghĩ ra cách bỏ trốn này!
Toàn bộ mọi chuyện phát triển theo đúng như ông dự liệu. Ông nên vui vẻ mới đúng.
Nhưng nghĩ lại, từ nay về sau, con gái hoàn toàn thuộc về một người đàn ông khác, trong lòng ông có chút cảm xúc phức tạp!
Có phải tất cả những người cha phải gả con gái đều sẽ có tâm trạng giống ông không?
Hi vọng con gái hạnh phúc nhưng lại có chút không nỡ.
Biết rõ từ nay về sau sẽ có một người đàn ông khác thay ông yêu con gái nhưng ông vẫn lo cô ăn không ngon, ngủ không yên, nửa đêm mà đá chăn thì sao?
Thật ra ông biết rõ đây chỉ là sự quan tâm mù quáng thôi. Ông cực kỳ hiểu rõ, Hoắc trì Viễn còn chu đáo hơn cả ông.
Cẩn thận đắp kín chăn cho Tề Mẫn Mẫn, ông mới lưu luyến đứng dậy, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Trở lại phòng ngủ, lúc ông vừa xốc chăn lên, định nằm xuống đã nghe thấy giọng điệu không hài lòng của Dương Nguyệt Quyên.
“Tề Mẫn Mẫn sắp 20 rồi mà ngày nào ông cũng sang đắp lại chăn cho nó. Ông không thấy ông quá chiều nó hay sao? Chờ nó học đại học, không ai chăm sóc thì sao? Khóc chết à?”
“Thời gian tôi chiều nó cũng không còn nhiều, bà cũng đừng quan tâm. Hơn nữa, con gái của tôi đến đâu cũng có người yêu thương, không cần bà phải lo!” Tề Bằng Trình lạnh giọng nói.
“Con gái ông! Tốt!” Dương Nguyệt Quyên tức giận ngồi dậy, bất mãn kháng nghị, “Tề Mẫn Mẫn là con gái ông đúng không? Tề Bằng Trình, ngay từ đầu ông không coi tôi là vợ! Tốt xấu gì tôi cũng là mẹ kế của Tề Mẫn Mẫn, tôi có thể không quan tâm đén con bé sao?”
“Có thể! Nhưng không cần thiết, bà quản Tề Lạc là được rồi!” Tề Bằng Trình nằm xuống, quay lưng về phía Dương Nguyệt Quyên.
Hai ngày nay, Dương Nguyệt Quyên lại quan tâm Tề Mẫn Mẫn có chút thái quá, tốt đến mức ông cảm thấy quá dối trá.
Rốt cuộc bà ta lại muốn làm gì?
“Phải rồi! Tề Lạc là con gái tôi, không phải con gái ông! Buổi tối mười lăm năm trước chỉ có tôi ăn vụng trái cấm. Tôi đúng là thánh nữ Maria có thể tự mang thai!” Dương Nguyệt Quyên trào phúng nói.
“Bà có thôi đi hay không?” Tề Bằng Trình tức giận, không vui quát.
Nếu Dương Nguyệt Quyên không nhắc đến chuyện hoang đường mười lăm năm trước thì ông còn có thể bình tĩnh được một chút. Bây giờ bà ta lại nhắc đến việc năm đó, tỏng lòng ông ngập tràn cảm giác hối hận, tự trách.
Ông hận Dương Nguyệt Quyên bao nhiêu thì lại tự hận bản thân mình không có định lực.
Nếu ông đủ sự kiên định thì sẽ không khiến Nhã Lam tức chết. Cái chết của Nhã Lam là nỗi đau đớn vĩnh viễn không thể phai mờ trong lòng ông.
“Tôi biết tôi già, không có nhan sắc, không hấp dẫn ông được! Không xinh đẹp như những cô gái vừa tốt nghiệp đại học xong! Ông thấy tôi đáng ghét!” Dương Nguyệt Quyên lấy khăn giấy, bắt đầu lên án Tề Bằng Trình vô tình.
“Bà nói hưu nói vượn cái gì? Cái gì mà mới vừa tốt nghiệp đại học xong? Tôi ở bên ngoài… Một lần đã tạo thành tiếc nuối lớn nhất trong đời, làm sao tôi có thể… Có lần thứ hai nữa?” Tề Bằng Trình phiền não nhìn Dương Nguyệt Quyên.