Chương 879
“Cảm ơn!” Hoắc trì Viễn khách khí nói.
“Ngài là muốn sang thành phố nào?”
“Không biết.” Hoắc trì Viễn ảo não bứt tóc.
Tề Mẫn Mẫn chỉ nói đang trên đường đến Hắc Long Giang, cũng chưa nói địa điểm cụ thể. Hắc Long Giang lớn như vậy, muốn anh phải đi chỗ nào tìm cô đây?
…
Tề Mẫn Mẫn dựa vào đầu vai Tề Bằng Trình, lo lắng hỏi: “Ba, ông ngoại có thể rời khỏi chúng ta hay không?”
“Người hiền có trời phù hộ!” Tề Bằng Trình ôm lấy bả vai Tề Mẫn Mẫn, tâm tình có chút nặng nề.
Năm đó, ông nhất quyết mang Nhã Lam đi, khiến cho cha vợ vô cùng tức giận, mà cái chết của Nhã Lam đã triệt để chọc giận cha vợ. Cũng đã mười mấy năm, nhưng cha vợ vẫn không hề chấp nhận lời giải thích của ông, ngay cả Tề Mẫn Mẫn cũng bị giận lây. Cha vợ cho rằng ông cùng Tề Mẫn Mẫn đã cướp lấy con gái của ông ấy.
“Bác ấy vài năm trước liền thường xuyên đau bụng, cũng không nghiêm trọng lắm. Những đầu tháng vừa rồi tự nhiên bị thổ huyết khiến cả nhà lo lắng liền đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói bác ấy là bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, ngày hôm qua bệnh tình đã trở nên nguy kịch. Bác ấy nói người bác ấy hi vọng nhìn thấy duy nhất lúc này là cháu.” Xước Luân Bố đau lòng nói với Tề Mẫn Mẫn.
“Bác nên nói sớm cho cha con cháu biết mới đúng.” Tề Mẫn Mẫn thương tâm nói.
Tuy chưa từng gặp qua ông ngoại, nhưng nghe tin ông ngoại bị thổ huyết, bệnh tình nguy kịch, nước mắt cô liền không nhịn được mà rơi xuống.
Đây là huyết mạch tương liên đi?
Bởi vì có chung một dòng máu, cho nên cho dù chưa bao giờ gặp qua, nhưng bệnh tình của ông ngoại vẫn có sức ảnh hưởng rất lớn đến cô.
“Chúng ta cũng không xác định được tâm ý của bác, cho nên cũng không dám kích thích bác ấy.” Xước Luân Bố đầy xin lỗi nói.
“Chỉ trách tôi. Tôi nên sớm chủ động đưa Tề Mẫn Mẫn qua nhận tội với ông ấy, mà không phải là chờ đợi sự tha thứ của ông ấy.” Tề Bằng Trình đau đớn cùng hối hận nói.
Mấy năm nay, ông luôn có ý định muốn cứu vãn mối quan hệ này, mong muốn có thể cầu lấy được sự tha thứ của cha vợ, nhưng mặc kệ ông có gửi chi phiếu hay quà tặng, cha vợ đều cự tuyệt nhận lấy. Về sau, ông lấy danh nghĩa của Nhã Lam xây dựng mấy trường tiểu học, giúp đỡ những đứa trẻ trong dòng họ Nhã lam có thể đến trường. Cha vợ tuy không có ngăn cản, nhưng vẫn không chịu gặp mặt ông. Ở trong lòng cha vợ, ông vẫn luôn là một tội đồ hại chết con gái của ông ấy.
“Bác ấy rất cố chấp.” Xước Luân Bố thở dài.
“Là lỗi của tôi. Là tôi bắt cóc con gái bảo bối của ông ấy, nhưng không có đối xử tử tế.” Tề Bằng Trình chán nản nói.
“Ba, mẹ biết ba yêu mẹ mà.” Tề Mẫn Mẫn cầm tay ba mình, cho ông cổ vũ.
“Bộ dáng của con càng lúc càng giống mẹ con. Ông ngoại nhìn thấy con, nhất định sẽ vô cùng cao hứng.” Tề Bằng Trình xoa xoa đỉnh đầu con gái, thanh âm khàn khàn nói.
“Con hi vọng ông ngoại có thể sống sót vượt qua kiếp nạn này.” Tề Mẫn Mẫn hàm chứa nước mắt nói.
Không có gì so với việc vừa mới nhận người thân xong liền nhận lấy sự sinh ly từ biệt là đau khổ hơn.
Xước Luân Bố chỉ là nhìn Tề Mẫn Mẫn, khe khẽ thở dài.
“Hi vọng sẽ có kỳ tích.” Tề Bằng Trình ôm lấy Tề Mẫn Mẫn, cảm giác thật hối hận.
Thời điểm chuyển chuyến ở Cáp Nhĩ Tân, Tề Mẫn Mẫn mở điện thoại di động lên, nghĩ muốn gọi điện thoại cho Hoắc trì Viễn, liền nhìn anh gửi qua rất nhiều tin nhắn.
“Nha đầu, cha con em đi tới thành phố nào?”