Chương 895
“Chúng ta nên thuê cùng khách sạn với họ để thuận tiện quan sát và theo dõi!” Tề Mẫn Mẫn cẩn thận phân tích, “Nhưng không có phòng tổng thống chúng ta chỉ có thể lấy phòng Luxury thôi!”
“Nếu có thể thuận tiện quan sát Hoắc trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn thì phòng thường cũng được!” Trước đây, Dương Nguyệt Quyên luôn thích khoe mẽ nhưng giờ lại chẳng bới móc chuyện kia nữa.
Tề Lạc nghe mẹ nói vậy, lập tức gọi điện thoại đặt phòng.
——
Một cô y tá đến trước mặt Hoắc trì Viễn, vừa định mở miệng đã bị Hoắc trì Viễn dùng tay ra ký hiệu.
Hoắc trì Viễn chỉ vào Tề Mẫn Mẫn đang ngủ trong lòng anh, lắc lắc ngon tay, dùng khẩu hình nói: “Đừng đánh thức cô ấy!”
Hai ngày nay, Tề Mẫn Mẫn vì lo lắng cho bệnh tình của ông ngoại chắc cũng không ngủ được nên bây giờ cô ngủ rất say. Cho dù quá giờ cơm trưa, anh cũng không nỡ đánh thức cô.
Y tá nói thật nhỏ với Hoắc trì Viễn: “Ông Hoắc Tra Bố đã tỉnh ạ! Mọi người có thể vào thăm bất cứ lúc nào!”
“Lát nữa đi! Cảm ơn!” Hoắc trì Viễn cười cảm ơn cô y tá.
Y tá bị nụ cười của Hoắc trì Viễn làm cho choáng váng, thiếu chút nữa quên mất phải phản ứng như thế nào.
Đây là lần đầu tiên cô thấy một người đàn ông quý khí lại còn anh tuấn như vậy.
“Còn có việc gì sao?” Hoắc trì Viễn nhìn thấy y tá vẫn đứng im trước mặt anh, lạnh nhạt hỏi.
Y tất lập tức lắc đầu, ép mình xoay người đi. Người đàn ông này, cô ấy không có tư cách ngắm nhìn.
Có lẽ là bị y tá làm ồn, sau khi cô ấy rời đi Tề Mẫn Mẫn mơ mơ màng màng tỉnh dậy trong lòng Hoắc trì Viễn. Lúc đầu vẫn không biết mình đang ở đâu nhưng khi nhìn thấy mình đang ở trước cửa phòng ICU mới tỉnh táo lại. Cô dụi mắt, lo lắng hỏi: “Hoắc trì Viễn, ông ngoại sao rồi?”
“Tỉnh rồi sao?” Hoắc trì Viễn hôn nhẹ lên má Tề Mẫn Mẫn, trầm giọng nói: “Muốn ngủ nữa hay không?”
Tề Mẫn Mẫn lắc đầu, ngồi thẳng đây, “Em muốn gặp ông ngoại!”
Hoắc trì Viễn nhìn Tề Bằng Trình vẫn đang ngủ, gật đầu: “Thăm ông ngoại xong, chúng ta cùng ba đi ăn bữa trưa…… à bữa tối!”
“Bữa tối sao? Mấy giờ rồi ạ?” Tề Mẫn Mẫn mở to hai mắt hỏi. Cô nhớ rõ lúc thiếp đi chỉ gần 10 giờ thôi. Mà tỉnh lại đã phải ăn bữa tối rồi! Rốt cuộc cô đã ngủ bao lâu?
“Sắp bốn giờ rồi!” Hoắc trì Viễn xoa tóc Tề Mẫn Mẫn, yêu chiều nói.
“Muộn như vậy sao? Nhất định anh chưa ăn cơm trưa rồi?” Tề Mẫn Mẫn đau lòng giữ lấy mặt Hoắc trì Viễn. Cô có thể ngủ được thoải mái như vậy, chắc chắn anh cũng không ngủ được mà cẩn thận ôm cô. Cô ngủ được thoải mái chắc chắn anh vừa mệt vừa đói. Nghĩ anh phải ôm cô đến sáu tiếng liền, không được nhúc nhích, cô bắt đầu đau lòng.
“Không phải em cũng chưa ăn sao?” Hoắc trì Viễn cười hỏi lại.
Tề Mẫn Mẫn hiểu Hoắc trì Viễn không muốn cô áy náy, gối đầu lên chân anh, dùng sức hôn anh một cái.
“Như vậy mà đã cảm động rồi sao?” Hoắc trì Viễn lộ ra nụ cười đắc ý, nhíu mày lại.
“Anh đừng tưởng bở!” Tề Mẫn Mẫn cười nhảy khỏi chân Hoắc trì Viễn, làm mặt quỷ với anh.
Hoắc trì Viễn đứng lên, bàn tay to lớn nắm chặt lấy tay Tề Mẫn Mẫn, cười nói: “Đi, đi thăm ông ngoại!”
Tề Mẫn Mẫn dùng sức gật đầu một cái, nắm tay anh đi vào phòng ICU.
Hoắc Tra Bố đã cực kỳ suy yếu, khi nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn, vốn dĩ con ngươi đang ảm đạm lập tức lóe sáng lên kích động. ông vươn tay, khàn khàn nói: “Tề Mẫn Mẫn, qua đây.”