Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 937



Chương 937

Hoắc trì Viễn cười với Trịnh Húc: “Có người nói, không thể bỏ mặc vợ yêu được!”

“Vâng!” Trịnh Húc cười nhạt.

Anh mắt anh ấy lúc đó nhìn về phía Lynda, đôi mắt bình tĩnh chứa đầy ánh sáng.

Lynda bưng chén rượu đi tới, nhún nhẩy vòng quanh người Trịnh Húc, cơ thể như rắn, gợi cảm, xinh đẹp động lòng người.

Trịnh Húc cầm ly rượu trong tay Lynda để xuống bàn, tiện thể ôm Lynda đi vào sàn nhảy.

Trịnh Húc đứng vững vàng như cây đại thụ, Lynda giống như dây leo quấn leo quấn lên người anh ấy. Lạnh lùng hòa quyện cùng dịu dàng, đó là một hình ảnh hài hòa, đẹp đẽ.

Tề Mẫn Mẫn hâm mộ nhìn Lynda: “Lynda nhảy thật đẹp! Thật động lòng người!”

Hoắc trì Viễn vưỡn tay với Tề Mẫn Mẫn, cổ vũ: “Em cũng có phong cách của riêng mình mà!”

“Chỉ có thể nói khiếu thẩm mĩ của anh có vấn đề mới cảm thấy em tốt thôi!” Tùy ngoại miệng Tề Mẫn Mẫn nói như vậy, nhưng trong lòng như được ăn mật.

Hoắc trì Viễn ôm eo Tề Mẫn Mẫn, dẫn cô từng bước vào: “Em là bảo bối của anh, độc nhất vô nhị!”

Tề Mẫn Mẫn vòng hai tay lên cổ Hoắc trì Viễn, cảm động nhón chân lên hôn má Hoắc trì Viễn: “You’re still the only one!”

Hoắc trì Viễn siết chặt lấy eo Tề Mẫn Mẫn, vùi mặt vào hõm vai của Tề Mẫn Mẫn, khàn giọng nói: “Anh rất vui!”

Về mặt tình cảm của Tề Mẫn Mẫn đơn thuần như một tờ giấy trắng để mặc anh phác họa. Anh hi vọng sẽ vẽ hạnh phúc viên mãn lên đó.

Khi âm nhạc dừng lại, Tề Mẫn Mẫn phát hiện trên sàn nhảy chỉ còn bốn người bọn họ, những người khác đứng tập trung xung quanh sàn nhảy thưởng thức.

“Hoắc trì Viễn, hình như bọn họ đều đang nhìn em!” Tề Mẫn Mẫn khó xử chôn trong lòng Hoắc trì Viễn.

“Bọn họ cũng giống anh, cảm thấy em rất đẹp!” Hoắc trì Viễn kiêu ngạo cười.

Lynda và Tề Mẫn Mẫn là hai người đẹp. Một người quyến rũ, một người đơn thuần khiến cho tất cả những người phụ nữ khác trong quán bar đều kém hơn rất nhiều. Những người đàn ông kia chỉ tập trung ánh mắt lên người hai cô.

“Chú à, em muốn về!” Tề Mẫn Mẫn lặng lẽ nói thầm bên tai Hoắc trì Viễn.

“Được!” Hoắc trì Viễn nói với Trịnh Húc một tiếng rồi bế Tề Mẫn Mẫn nhanh rời đi.

“Em có thể tự đi được mà!” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt nói.

“Ở ngoại lạnh, anh ôm sẽ ấm hơn một chút!” Hoắc trì Viễn yêu chiều cười nói, “Dựa sát vào người anh!”

Vừa rời khỏi quán bar, gió lạnh tạt vào mặt. Tề Mẫn Mẫn bị lạnh lập tức vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào lòng Hoắc trì Viễn, hai tay ôm eo anh.

Hoắc trì Viễn ôm cô ngồi vào taxi, nắm hai tay cô, vừa xoa nắn, vừa hỏi: “Còn lạnh không?”

Tề Mẫn Mẫn cảm động nhìn khuôn mặt anh tuấn của Hoắc trì Viễn: “Tay anh rất ấm!”

Tài xế lái xe taxi không kiên nhẫn quay đầu lại: “Rốt cuộc hai người muốn đi đâu?!”

“Khách sạn G gần đại học Z!” Hoắc trì Viễn lạnh lùng trả lời.

“Anh đừng hung dữ như vậy chứ!” Tề Mẫn Mẫn nhỏ giọng nói, “Là lỗi của chúng ta mà!”

“Đáng lẽ anh nên gọi xe của công ty. Đi xe taxi hơi bất tiện!” Hoắc trì Viễn cau mày nói.

“Hiện tại cuối năm, công việc bận rộn. Chắc là công ty chi nhánh cũng cần dùng đến xe. Em không ngại!” Tề Mẫn Mẫn nhéo mặt Hoắc trì Viễn, cười dỗ dành, “Nào, cười một cái!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.