Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 962



Chương 962

“Không phải em nghi ngờ anh đang già đi sao? Giờ anh chứng minh cho em xem!” Hoắc trì Viễn nham hiểm cười nói.

Tề Mẫn Mẫn ôm mặt, làm nũng nói “Không phải em đã đùa cho anh vui rồi sao?”

Hoắc trì Viễn cũng không định vì mấy câu nói đùa đó mà thả cô xuống, ngược lại bế cô càng lâu.

Có lẽ bởi vì hình ảnh này thật sự mỹ lệ, cho nên khách khứa trong cửa hàng đều dồn sự chú ý về phía họ.

Đi đến cửa ra vào, Hoắc trì Viễn mới thả Tề Mẫn Mẫn xuống. Lấy áo khoác lông cừu mới mua khoác lên người Tề Mẫn Mẫn, còn đội thêm cho cô mũ lông cừu, quấn thêm một lớp khăn quàng cổ, rồi mới nắm tay cố đi ra.

“Chú, bộ dạng của em bây giờ có phải rất giống con gấu to không?” Tề Mẫn Mẫn đuổi kịp bước chân của Hoắc trì Viễn, nghịch ngợm cười hỏi.

“Không giống gấu to, mà là bị bông!” Hoắc trì Viễn trêu chọc trả lời.

“Anh dám biến em thành bị bông, rốt cuộc là có ý gì?” Gương mặt nhỏ nhắn của Tề Mẫn Mẫn nhăn lại, giận dữ nói.

“Vì không muốn ai chú ý đến em để em đắc ý. Như vậy anh mới có thể có được em cả đời.” Hoắc trì Viễn không chút để ý trả lời, nói ra ý muốn thật sự.

“Chỉ có anh cảm thấy em đắc ý. Thật ra em căn bản không quan tâm đến mấy sự chú đó.” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm lè lưỡi.

Cô ít nhất cũng xứng với hai chữ “Đáng yêu” mà.

“Không phải cứ thấy mình xinh đẹp mới là đắc ý. Cứ như em tuổi trẻ hoạt bát cũng là đắc ý. Anh rất vừa ý em!” Ba chữ cuối, Hoắc trì Viễn dùng tiếng Quảng Đông nói ra.

Nghe Hoắc trì Viễn nói làm cho Tề Mẫn Mẫn quên đi sự rét lạnh khi tuyết rơi, túm lấy Hoắc trì Viễn, chạy đi như bay giữa ngã tư B thị phồn hoa.

Tuyết bay tán loạn, làm hai người bị bạc trắng, mặt của bọn họ bị lạnh nên đỏ bừng, nhưng nụ cười lại vô cùng rực rỡ.

Hoắc trì Viễn mở máy ảnh ra, thấy pin đủ dùng, liền giơ lên chụp Tề Mẫn Mẫn một cái.

“Em là Tề Mẫn Mẫn! Năm nay mười tám tuổi! Là vợ của Hoắc trì Viễn! Hoắc trì Viễn, anh có nhận ra em không?” Tề Mẫn Mẫn lấy hai tay làm loa lớn tiếng hỏi.

Hoắc trì Viễn bị Tề Mẫn Mẫn làm cho bật cười:”Cho dù anh có sống đến một trăm tuổi, cũng sẽ không quên em!”

“Đợi đến khi anh một trăm tuổi, không chừng mắt cũng mù, tai cũng điếc, dù em có lớn tiêng thế nào anh sẽ không biết em là ai!” Tề Mẫn Mẫn hừ một tiếng, nghi hoặc hỏi.

“Anh chỉ lớn hơn em có vài tuổi.” Hoắc trì Viễn sờ sờ cái mũi, lúng ta lúng túng nói.

“Mấy tuổi? Anh chắc chắn chứ?” Tề Mẫn Mẫn kiễng mũi chân, chụp lấp cái máy ảnh, đưa máy ảnh đến trước mặt Hoắc trì Viễn, lớn tiếng nói:”Ông già Cố, anh nhìn cho rõ! Đây là Hoắc trì Viễn chỉ lớn hơn em có vài tuổi! Anh có thấy gương mặt anh ta nhiều nếp nhăn như vậy, là lớn hơn có mấy tuổi thôi sao?”

“Chỉ hơn mười hai tuổi thôi mà, có đáng bao nhiêu đâu.” Hoắc trì Viễn không chắc chắn nói, vô tình sờ sờ cái mũi.

“Đợi đến khi anh một trăm tuổi, em cũng tám mươi tám rồi. Khi đó hai ta sắp sửa xuống mồ rồi. Đúng là không kém bao nhiêu.” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm nói.

Mười hai tuổi, đối với cô bây giờ mà nói, là một khoảng cách rất khó vượt qua, cô làm thế nào cũng không theo được bước chân của anh, chưa thể trở thành một người trưởng thành như anh được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.