Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 996



Chương 996

“Thật sự?” Tề Mẫn Mẫn ôm cổ Hoắc trì Viễn, nghịch ngợm hỏi anh “Chú, anh đây là có bao nhiêu sợ em không tỉnh lại a?”

Hoắc trì Viễn lạnh lùng nhìn lướt qua Trác Liệt, thấp giọng lẩm bẩm một câu: “Lắm miệng!”

“Trác Liệt không nói em làm sao biết được anh lo lắng cho em như thế nào?” Tề Mẫn Mẫn xoay mặt Hoắc trì Viễn qua, dùng sức xoa nắn khuôn mặt lãnh khốc của anh.

Rốt cục trên khuôn mặt của Hoắc trì Viễn cũng nở ra được một đóa hoa sáng chói như trăng.

“Nếu em vẫn chưa tỉnh lại, anh sẽ để cho Dương Nguyệt Quyên cùng Tề Lạc chôn sống cùng em và ông ngoại!” Hoắc trì Viễn ngoan độc nói.

“Nhất định không thể dễ dàng tha thứ cho bọn họ!” Tề Mẫn Mẫn dùng lực gật đầu.

“Tuyết này chẳng biết bao giờ mới có thể ngừng.” Bác Ngạn nhìn những bông tuyết tràn ngập trên bầu trời, nét mặt đầy vẻ lo lắng, “Đường xuống núi sợ là cũng bị lấp kín hết rồi.”

“Chúng ta vừa lúc ở lâu vài ngày, ở cùng cha vợ qua 7 ngày đầu rồi hãng đi.” Tề Bằng Trình cũng không khần trương nói.

“Cũng được. Để cho A Khố đi lên mấy ngọn núi phía trước săn thú làm mấy món ăn thôn quê.” Bác Ngạn tươi cười hiền lành.

“Săn thú? Phải dùng súng ạ?” Tề Mẫn Mẫn tò mò hỏi.

“Phải!” A Khố gật đầu một cái, kiêu ngạo nói, “Mọi người ở Ngạc Luân Xuân chúng ta đều là những thợ săn ưu tú! Thuật bắn súng của ông ngoại cháu là giỏi nhất.”

“Đáng tiếc… Ông cũng không thể dạy cháu săn thú được nữa rồi.” Tề Mẫn Mẫn đột nhiên đau buồn, ghé vào trên lưng Hoắc trì Viễn, an tĩnh rơi nước mắt.

Hoắc trì Viễn đau lòng xiết chặt nét mặt.

A Khố ý thức được chính mình lại làm cho Tề Mẫn Mẫn đau lòng, nên tay chân có chút luống cuống”Tề Mẫn Mẫn, cái kia… Cậu sẽ không nói nữa… Cháu đừng khóc!”

“Cháu chỉ là nhớ ông ngoại thôi.” Tề Mẫn Mẫn nghẹn ngào nói.

Tất cả mọi người đều trầm mặc.

Tề Bằng Trình đi lên phía trước nói với Hoắc trì Viễn: “Tuyết càng lúc càng lớn, con nhanh đưa Tề Mẫn Mẫn trở về đi.”

“Vậy còn ba?”

“Ba muốn cùng A Khố đi đến ngọn núi phía trước. Súng săn của cha vợ hẳn là vẫn dùng tốt.” Tề Bằng Trình nhìn núi xa, nặng nề nói.

“Ba, con cũng muốn đi!” Tề Mẫn Mẫn đầy tò mò ngẩng đầu.

“Bên ngoài trời giá lạnh đất đóng băng, rất có hại đối với thai nhi, con vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi thật tốt cho ba.” Tề Bằng Trình nhìn thoáng qua bụng của Tề Mẫn Mẫn.

“A….” Tề Mẫn Mẫn chán nản lên tiếng.

“Đừng buồn.Sau khi sinh Baby xong, chúng ta sẽ mang theo đứa nhỏ trở về, cùng nhau lên núi săn thú.” Hoắc trì Viễn quay đầu lại, cười an ủi Tề Mẫn Mẫn.

“Được.Một nhà ba người chúng ta cùng nhau lên núi săn thú. Nếu ông ngoại còn sống…” Tề Mẫn Mẫn nói được một nửa, trong lòng liền chua sót cũng không nói tiếp nữa.

Nếu, cũng chỉ có thể là nếu,

Dù cho có nhiều “ Nếu..” hơn nữa cũng không đổi được ông ngoại sống lại.

Hoắc trì Viễn cõng Tề Mẫn Mẫn sau lưng, kiên định bước tiếp xuống núi.

Mấy người Tề Bằng Trình đi ở phía sau, cật lực bước trên núi tuyết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.