Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Chương 12: Chương 12




Nam Mẫn từ chối lời đề nghị tổ chức tiệc chào mừng cô của Bạch Thất, chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.

Chỉ sợ lần này nhắm mắt, lại không có được một giấc ngủ ngon.

Cô đoán không sai tí nào, vừa mới chui vào ổ chăn chưa được bao lâu thì cách vách đã vang lên tiếng nhạc đinh tai nhức óc, cứ ầm ầm như quỷ gõ tường, khiến mọi thứ long trời lở đất.

Nam Mẫn xoa mi tâm, suýt chút nữa quên mất hiệu quả cách âm của nhà mình không được tốt, ngày trước cô đã phàn nàn chuyện này với bố mẹ rất nhiều lần, nhưng bọn họ lo ngại vấn đề an toàn của cô nên không chịu.

Nhưng cả khu vườn Hoa Hồng đều biết cô cả nhà họ Nam ngủ không được sâu, đêm đến không được có bất kì một tiếng động nào.

Xem ra cô rời khỏi nơi này ba năm, bây giờ về tới phải chỉnh đốn lại phép tắc trong nhà này rồi.


Nam Nhã bị Nam Mẫn đuổi ra hỏi phòng ngủ phụ, bị bắt chuyển sang phòng dành cho khách, trông căn phòng nhỏ xíu rách nát mà cô ta tức muốn hộc máu, lại nhìn chiếc túi bị cắt của mình, cơn tức lại bùng lên!
Tại sao cô ta phải ở bên này tự hờn dỗi, trong khi Nam Mẫn có thể chiếm lấy phòng cô ta ngủ ngon lành như thế?
Cô ta không cho Nam Mẫn ngủ! Ầm ĩ cho chị ta chết luôn đi!
“BOOMSHAKALAKA BOOMSHAKALAKA……”
Nam Nhã mở âm lượng lên mức tối đa, đứng trên giường rung đùi đắc ý, hoàn toàn biến ngôi nhà thành cái sàn nhảy, vừa cầm microphone giơ lên cao, tự chơi tự vui: “Anh em ơi, high lên nào… Phụt!”
Cánh cửa mở ra, một chậu nước lạnh như băng hắt thẳng lên mặt cô ta, khiến cô ta lạnh đến thấu xương.

Nam Nhã bị hắt ướt sũng cả người, trên tay vẫn còn cầm microphone.

Nhìn kẻ đầu sỏ đang bưng thau nước, miệng cô ta run run, nghiến răng nghiến lợi gào thất thanh: “Nam Mẫn!”
“Tỉnh chưa? Chưa tỉnh thì tôi cũng không ngại tặng cô thêm một chậu nước rửa chân khác”.


Âm nhạc vẫn điên cuồng dội thẳng lên trần nhà không kiêng đè gì, thau nước trong tay Nam Mẫn bay thẳng về phía dàn loa, dàn loa bị ném trúng, phát ra tiếng “bốp” vang vọng, khiến Nam Nhã giật bắn hết cả mình.

Âm thanh ầm ĩ điếc tai đã ngừng lại.

“Chuyện gì vậy? Chuyện gì xảy ra thế này?”
Nam Ninh Bách, người cũng bị tiếng ầm ĩ đánh thức khoác chiếc áo ngủ chạy từ một căn phòng cho khách khác sang đây, nhìn Nam Nhã cả người ướt sũng thì biết con gái mình bị bắt nạt: “Mẫn à, ầm ĩ chuyện gì thế cháu?”
“Bố, chị ta lấy nước lạnh hắt lên người con, lạnh muốn chết…”
Nam Nhã lạnh run rẩy cả người, người làm vội vàng chạy vào trùm cho cô ta một cái khăn, Nam Nhã thảm thương không thể tả, hai mắt đẫm lệ nhìn về phía Nam Ninh Bách: “Con không ngủ được nên muốn nghe mấy bài hát thôi, chị ta cũng không cho nữa”.

Gương mặt đáng thương đó trông cứ như Nam Mẫn xúc phạm gì đến cô ta ấy.

“Được rồi, được rồi”, Nam Ninh Bách như người cha hiền từ dỗ con gái: “Chị con vừa mới về, con nhường chị một chút, đừng chấp nhặt ha”.

Nam Nhã ngoan ngoãn gật đầu nhưng vẫn bày ra cái vẻ uất ức đó..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.