Nam Mẫn không nói thêm gì nhiều, chỉ đáp: “Chuyện ngày hôm nay tôi sẽ giúp anh làm rõ, nhưng anh cũng phải cho tôi một lời giải thích”.
Cô như xoáy sâu nhìn thẳng vào đôi mắt Dụ Lâm Hải, sau đó quay sang nói với Phó Vực: “Anh chăm sóc anh ta cho thật tốt, ngày mai tôi lại tới, tôi không quấy rầy hai người bạn tốt các anh cùng trải qua đêm đẹp nữa”.
Dụ Lâm Hải: “…”
Phó Vực: “…”
Họ nhìn Nam Mẫn rời đi, rồi quay sang bốn mắt nhìn nhau và đều nhìn ra sự ghét bỏ trong mắt đối phương, cả hơi lập tức ngoảnh đi.
Phó Vực lo lắng hỏi: “Cô ấy sẽ không nghĩ rằng chúng ta là loại quan hệ đó chứ?”
Anh ta duỗi ngón tay ngoắc ngoắc lại.
Gương mặt Dụ Lâm Hải đầy nét bất đắc dĩ ném cho anh ta một cái trợn trắng mắt: “Cho dù cậu là vậy tôi cũng sẽ không”.
“Khốn kiếp, ông đây là trai thẳng có được không!”
Khí thế Phó Vực không đủ, âm điệu lại không tới, còn vươn thẳng eo, Dụ Lâm Hải lười phải để ý tới anh ta, anh ôm ngực không nhịn được ho khan hai tiếng.
“Đau lắm sao?”, Phó Vực thấy anh không được khoẻ cũng ngừng ồn ào, nhìn anh lo âu nói: “Thân thể của cậu từ sau vụ tai nạn xe hơi đến nay không còn như trước, những tên lâu la đầu đường đó sao có thể làm tổn thương tới cậu?”
Dụ Lâm Hải điềm tĩnh đáp: “Chỉ là bị đánh một lúc, không nghiêm trọng tới vậy…”
“Đều đã thành như vậy rồi còn không nghiêm trọng?”
Phó Vực vươn tay chọc chọc vào vết xanh tím trên gò má anh khiến Dụ Lâm Hải đau tới run rẩy lông mày, khẽ hít một tiếng trừng mắt nhìn anh ta.
“Tôi nói này, có phải là cậu biết ai đã ra tay đánh mình không?”, anh ta bất thình lình thốt ra câu này.
Dụ Lâm Hải ngước mắt nhìn: “Sao lại nói như vậy?”
Phó Vực cười xùy một tiếng: “Cậu lừa người khác nhưng lại không qua được mắt tôi.
Tuy rằng cậu không phải là một người dễ dàng sinh sự nhưng nếu sự việc đã tìm tới tận cửa, cậu cũng sẽ không né tránh.
Nhưng tôi nhìn thế nào cũng thấy trận đánh đập hôm nay là cậu tự chuốc lấy”.
Hà Chiếu đã tỉ mỉ thuật lại mọi tình tiết của sự việc cho Phó Vực nghe, dù suy xét thế nào anh ta cũng đều cảm thấy không bình thường, cho dù một người tiếc thời gian như vàng bạc như tổng giám đốc Dụ bỗng nhiên hóa thành một thiếu niên văn nghệ đa sầu đa cảm chạy tới bên đường, hay là tự bản thân anh không cho Hà Chiếu cùng vệ sĩ đi theo, sau đó là việc đi vào trong con hẻm sâu.
Cùng xuất thân từ quân đội, thân phận của Dụ Lâm Hải lại đặc biệt, không ai hiểu rõ hơn Phó Vực về tính cảnh giác của anh, cho dù bị người khác sử dụng chiêu bài hèn hạ cho vào bao tải, vậy cũng không đến mức một chút sức lực sót lại để vùng vẫy cũng đều không có.
Trừ khi anh rõ ràng biết phía trước là một cái bẫy nhưng vẫn cố tình nhảy vào, chơi trò ‘biết trên núi có hổ vẫn hướng núi hổ mà đi’.
Dụ Lâm Hải uể oải nâng mắt: “Bản thân tôi không có chuyện gì lại đâm đầu vào để người khác đánh, tôi rẻ rúng lắm sao?”
“Đương nhiên ngày thường cậu sẽ không làm ra loại chuyện ngu ngốc này, nhưng thời điểm bất thường thì không chắc.
Tôi thế nhưng nghe nói tối nay cậu lại bị Nam Mẫn từ chối rồi phải không”..