Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Chương 347: Chương 347




“Phụt”, mọi người bị cảnh hài hước này khiến suýt nữa cười phụt cả nước.

Nam Mẫn cũng không nhịn được mỉm cười.

Phó Vực vòng qua bàn tròn đi thẳng đến chỗ Nam Mẫn, còn đặc biệt tự giác bảo nhân viên phục vụ lấy thêm một chiếc ghế và một bộ bát đũa: “Tiệc mừng công, tại sao không gọi tôi?”
Nam Mẫn ung dung liếc anh ta một cái: “Tại sao phải gọi anh?”
“Chẳng phải chúng ta là bạn tốt à?”, Phó Vực nói như đó là điều đương nhiên, khuôn mặt còn thể hiện vẻ ấm ức và lên án kiểu “tôi coi em là bạn, em lại chỉ bàn lợi ích với tôi”.

Nam Mẫn biết người này mặt dày, càng đáp lại anh ta, anh ta lại càng được thể lấn tới, nên không thèm để ý anh ta nữa.

Phó Vực là kẻ tham ăn điển hình, vừa ngồi đã bắt đầu ăn, gắp một con tôm nõn nhai mấy miếng, nói: “Không phải là tay nghề của em, cũng không phải tay nghề của sư phụ Đinh, nhưng mùi vị rất ngon, lại thuê đầu bếp mới à?”
“Cái miệng thật biết kén ăn”, Nam Mẫn liếc nhẹ anh ta một cái.


Phó Vực là kẻ cho chút ánh mặt trời thì tỏa nắng, lập tức nhe răng cười nói: “Đúng thế!”
Lại gắp một miếng sợi khô nấu, cau mày, uống nước: “Nhưng món sợi khô nấu này không được ngon lắm, hơi khét…”
“Anh ăn thì ăn, đã ăn uống miễn phí còn kén chọn như vậy”.

Nam Mẫn có thể không biết món này làm chưa được ngon sao, cô đã trả về cho Tư Triết làm lại rồi, chỉ là đệ tử của nhà mình thì mình phê bình đã đành, không đến lượt người khác bình phẩm.

Phó Vực chê bỏ đặt món sợi khô nấu sang một bên, vừa đẩy sang bên, thì một đĩa sợi khô nấu vừa ra lò đã được đặt trước mặt anh ta.

Anh ta ngẩn người, ngước mắt, thì đối diện với đôi mắt lạnh lùng, bắn ra tia lạnh ngắt.

Tư Triết bưng đĩa sợi khô nấu làm hỏng đi, đặt đĩa vừa làm xong trước mặt Phó Vực, nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt Nam Mẫn, khuôn mặt thanh lạnh bỗng nở nụ cười ngoan ngoãn: “Chị, chị nếm thử xem thế nào?”

Phó Vực nhìn chằm chằm Tư Triết: Tên nhóc thối này mọc ở đâu ra, biết trở mặt là thế nào?
Tư Triết chen vào giữa Nam Mẫn và Phó Vực, đứng bên cạnh Nam Mẫn, đợi cô chỉ dạy.

Phó Vực hơi quay người, đối thẳng với cái mông rất cong của Tư Triết: “…”
Tên nhóc cứng đầu mọc ở đâu ra?
Sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ?
Nam Mẫn gắp một miếng sợi khô nấu, nhai cẩn thận, vẻ mặt bình thản.

Tư Triết không khỏi có chút căng thẳng, nhỏ giọng hỏi: “Thế nào?”
Nam Mẫn không nói ngon, cũng không nói không ngon, chỉ cầm ly nước uống một ngụm, hỏi cậu ta: “Lần này tốt hơn lần trước, tại sao?”
Dường như đang hỏi, thực chất là đang kiểm tra.

Tư Triết nói: “Em nghĩ, có lẽ là bỏ muối hơi sớm”.

Nam Mẫn lại hỏi: “Tại sao lần này không vội cho muối?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.