Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Chương 56: Chương 56




Chẳng mấy chốc, người trên mái nhà đều đã tản đi, người đứng xem cảm nhận được tiếng gió, tròn mắt nhìn máy bay trực thăng chậm rãi đáp xuống.

Một bóng dáng xinh đẹp mảnh mai từ ghế lái bước xuống, cô mặc chiếc áo trắng và quần đen đơn giản, mái tóc ngắn cùng với tư thế hiên ngang oai vệ, nhanh nhẹn tháo thiết bị trên người xuống, lúc này mọi người mới biết người lái máy bay trực thăng là nữ.

Còn là một người con gái rất đẹp!
Dụ Lâm Hải thấy rõ mặt cô gái đó thì cả người chợt chấn động, mỗi bước chân của Nam Mẫn như đang giẫm thẳng vào lòng anh.

Cộp! Cộp! Cộp!
Từ khi ký thỏa thuận ly hôn, Nam Mẫn biến mất khỏi thành phố Bắc không thấy tăm hơi, ai mà ngờ được cô lại xuất hiện bằng cái cách này cơ chứ.

Thế này cũng… Ngầu quá đi chứ!
Phó Vực cũng ngạc nhiên, nhếch môi, đôi mắt hoa đào như cây đinh đóng chặt vào người Nam Mẫn, có gỡ cũng không được.


Một khi cô gái này trở nên ngầu lòi thì chẳng còn đất diễn cho bọn đàn ông nữa.

Dù bình thường Dụ Lâm Hải có Thái Sơn đè trên đầu cũng không đổi sắc mặt, thì hôm nay gương mặt bình tĩnh lạnh lùng đó đã xuất hiện vết nứt, người con gái này lại biết lái máy bay trực thăng, sao đến bây giờ anh vẫn không hề hay biết?
Trong sự chú ý của tất cả mọi người, Nam Mẫn đi tới trước mặt Dụ Phượng Kiều, chậm rãi ngồi xổm xuống, cất đi những cái gai trên người, trở nên dịu dàng.

“Mẹ, mẹ dọa con chết mất thôi, chúng ta đừng ở đây nữa nha”.

Dụ Phượng Kiều là người phụ nữ mạnh mẽ bá đạo như thế, Nam Mẫn vừa xuất hiện thì bà cũng thay đổi sắc mặt, bà cầm lấy tay cô, vui vẻ lại ngạc nhiên nói: “Con bé này, con dọa mẹ hết hồn.

Máy bay nguy hiểm như thế mà con cũng dám lái hả?”
“Sân thượng cao và nguy hiểm như vậy, không phải mẹ cũng leo lên đấy sao?”, cô nhăn mũi, mặt đầy quở trách.


Dụ Phượng Kiều ghé vào bên tai cô, nhỏ giọng nói: “Mẹ không có ý định nhảy xuống thật, chỉ hù dọa thằng nhóc thúi này chút thôi, ai bảo nó không nghe lời mẹ, muốn cưới một chiếc giày rách vào cửa!”
Nam Mẫn gật đầu bày tỏ: Con hiểu.

“Chúng ta xuống thôi, nơi này gió lớn, ở lâu lại bị lạnh thì không tốt lắm”.

Nam Mẫn đắp chiếc chăn mỏng lên chân Dụ Phượng Kiều, đây là thứ cô tự tay may cho mẹ chồng, bà thích lắm, lúc nào cũng đắp trên chân, tốt hơn nhiều người chồng cũ mặc kệ cô đối xử với anh như thế nào cũng vĩnh viễn không cảm kích.

Dụ Phượng Kiều ngoan ngoãn gật đầu, ở trước mặt con dâu giống như một con hổ cái dịu dàng, thu hồi toàn bộ nanh vuốt.

Dụ Lâm Hải ở một bên nhìn hai người phụ nữ thân như mẹ con, trong lòng nói không ra cảm nhận gì.

Từ khi Nam Mẫn vào nhà họ Dụ, cũng không biết cô đã dùng ma pháp gì mà khiến cho tất cả mọi người từ trên xuống dưới đều trở thành những người ủng hộ rất trung thành của cô, còn luôn đứng về phía cô lên án anh, điều này khiến anh vô cùng khó chịu.

Anh chỉ cảm thấy cô cố ý lấy lòng người trong nhà, anh cũng không thích loại phụ nữ sành sỏi khôn khéo, vì vậy người trong nhà càng nói cô tốt, thì trong lòng anh giống như sinh ra tâm lý phản biện lại, càng không thích cô..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.