Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Chương 568



Chương 568

Mấy ngày nay bị nhốt, Nam Nhã giống như trải qua một đời người, bỗng hiểu ra rất nhiều chuyện trước đây không hiểu, cũng nhìn thấu trái tim Tần Giang Nguyên, anh ta có thể thích Nam Mẫn, có thể thích Phùng Thanh, nhưng với cô ta, từ đầu đến cuối chỉ có lợi dụng, không có yêu.

Tất cả đều là cô ta tình nguyện thôi.

Nam Nhã cắn môi, rơi nước mắt gật đầu: “Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Tần, đi theo chị”.

Trong gác xép nóng bức khó chịu, ở thêm một giây cũng khiến người ta khó thở, Nam Mẫn cũng không nhiều lời với cô ta, nói thẳng: “Muốn đi theo tôi, cũng không dễ như vậy”.

Nam Nhã bỗng ngẩng đầu lên.

“Nói thẳng vậy, tôi vốn không muốn lo chuyện vớ vẩn của cô, là ông nội thương xót cháu gái lòng lang dạ sói như cô, bảo tôi đến, tôi có thể đến, hoàn tòan là nể mặt ông nội”.

Nam Mẫn tỏ vẻ lạnh lùng: “Những việc xấu xa cô làm với tôi trước đây, tôi đều nhớ từng việc một, không quên được”.

Tim Nam Nhã bỗng thắt lại, bây giờ cô ta sợ nhất là Nam Mẫn tính sổ với cô ta, thực sự nhẫn tâm vứt cô ta ở đây không quan tâm cô ta: “Chị, chị muốn thế nào?”

“Niệm tình cô đang mang thai, tôi không để cô tổn thương cơ thể”, Nam Mẫn cất giọng tùy ý và bình thản: “Rất đơn giản, dập đầu với tôi ba cái, bảo đảm sau này sẽ nghe theo lời của tôi, tôi bảo cô đi hướng đông, thì cô không được phép đi hướng tây, mọi chuyện đều nghe theo tôi, hầu hạ tôi như hầu hạ chủ nhân, thì tôi cứu cô ra ngoài”.

“…”

Nam Nhã đột nhiên mở to đôi mắt: “Chị, chị đang giậu đổ bìm leo!”

“Tôi thế đấy”.

Nam Mẫn thẳng thắn thừa nhận: “Cô muốn chết trong tay Tần Giang Nguyên và Phùng Thanh, hay muốn sống không bằng chết trong tay tôi, tùy cô”.

Nam Nhã: “…”

Thế này bảo cô ta lựa chọn thế nào?

Chết, hay là sống không bằng chết, đây là một vấn đề khó khăn.

Nam Nhã so sánh thủ đoạn của Tần Giang Nguyên, Phùng Thanh với Nam Mẫn, nhớ lại tất cả mọi chuyện mà bọn họ làm với cô ta, sao vẫn cảm thấy Nam Mẫn đáng sợ hơn, nhưng không biết làm sao, cô ta vẫn muốn chọn Nam Mẫn.

Dù sao chết tử tế không bằng sống uất ức.

Hơn nữa, còn có ông nội, cho dù Nam Mẫn không tốt với cô ta, chắc cũng không đến nỗi quá khắc nghiệt chứ… chẳng lẽ còn thực sự có thể khiến cô ta sống không bằng chết?

Nam Mẫn không được kiên nhẫn lắm: “Cô còn ba giây để suy nghĩ”.

“Tôi đi theo chị!”

Không đợi Nam Mẫn đếm ngược thời gian, Nam Nhã vội vàng nói.

“Được, vậy dập đầu đi”.

Nam Mẫn cất giọng tự nhiên, giống như nói ngày mai muốn ăn gì với cô ta vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.