Nhưng vào lúc này, đột nhiên anh ý thức được rằng, đừng nói là mẹ, ngay cả ông bà ngoại, họ đều là những người có đầu óc khôn khéo đã xông xáo nhiều năm trong giang hồ, nếu như Nam Mẫn thật sự cố ý lấy lòng, dối trá khôn lỏi, sao bọn họ có thể không nhìn ra chứ?
Trác Huyên đứng trong đám người nhìn thấy cảnh này, trong lòng ghen tị muốn chết.
Rõ ràng cô ta mới là con dâu nhà họ Dụ, nhưng nhìn họ lại giống người một nhà hơn.
Hôm nay là hôn lễ của cô ta, cô ta mới là nhân vật chính, dựa vào cái gì mà Lộ Nam Mẫn lại nổi trội hơn cô ta chứ!
“Mẹ!”
Trác Huyên gọi lớn một tiếng, cô ta xách váy cưới chạy về phía Dụ Phượng Kiều, mặt đầy gấp gáp: “Sao mẹ lại nghĩ không thông như vậy, có lời gì không thể nói mà phải làm đến mức này? Mẹ như vậy khiến con làm sao chịu nổi, anh Hải sẽ bị người đời mắng chửi là bất hiếu đấy”.
Lời này vừa nói ra, bầu không khí vốn đang yên bình lại trở nên lạnh lẽo, thật là lấy bản thân mình ra làm khó xử tất cả mọi người.
Hết lần này tới lần khác Trác Huyên rất nhập vai, khóc như hoa lê dính mưa, nước mắt chảy rào rào xuống đất.
Nam Mẫn và Dụ Phượng Kiều cùng dùng ánh mắt chán ghét nhìn sang, hai người đồng thanh nói: “Cô có thể im miệng vào không?”
“Còn nữa, ai là mẹ cô? Gọi vớ vẩn gì vậy!”
Trác Huyên bị quát một tiếng như vậy, vẻ mặt cứng đờ, chạm phải ánh mắt lạnh như băng của Dụ Phượng Kiều, cô ta theo thói quen hướng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Dụ Lâm Hải, nhưng anh cũng không có ý muốn mở miệng giúp cô ta.
Hơn nữa, cô ta sợ hãi phát hiện ra rằng, ánh mắt Dụ Lâm Hải nhìn cô ta không có ánh sáng nữa.
Điều này khiến trái tim cô ta trở nên vô cùng hốt hoảng.
Mắt thấy Nam Mẫn đang đẩy xe lăn của Dụ Phượng Kiều muốn đi xuống, trong lòng Trác Huyên gấp gáp, cô ta đột nhiên đứng lên chỉ về phía Nam Mẫn: “Tôi biết rồi! Là cô! Tất cả những thứ ngày hôm nay đều do cô làm!”
“Trác Huyên”, Dụ Lâm Hải nặng nề gọi tên của vị hôn thê: “Không có chứng cớ thì đừng nói bậy”.
Trác Huyên vừa nghe Dụ Lâm Hải không chỉ trực tiếp gọi tên họ cô ta, trong lời nói còn như đang giúp đỡ Lộ Nam Mẫn, cô ta đột nhiên trở nên bất an, luôn có cảm giác mất đi anh.
Không phải cô ta tự dưng tố cáo.
Cố gắng lắm mới có được một hôn lễ, giờ bị thành ra như vậy, rõ ràng có người muốn nhắm vào cô ta.
Mà cô ta vừa về thành phố Bắc không lâu, chưa từng gây thù chuốc oán, người duy nhất cô ta đụng chạm qua chỉ có Lộ Nam Mẫn, cộng thêm cách thức cô xuất hiện phách lối như vậy, rõ ràng là muốn cướp Dụ Lâm Hải!
“Lộ Nam Mẫn, người nào làm người ấy chịu, cô dám làm nhưng không dám thừa nhận sao?”, Trác Huyên chỉ thẳng vào Nam Mẫn, hôm nay chuyện này dù không phải do cô làm, cô ta cũng phải cắn chết cô!
Nếu không hôn lễ này thật sự xong đời rồi, làm sao cô ta còn gả vào nhà họ Dụ được nữa?
Nam Mẫn đỡ Dụ Phượng Kiều ngồi lên xe lăn, cô nhàn nhạt nói: “Là tôi làm, sao hả?”
Dụ Lâm Hải nhìn về phía Nam Mẫn, vẻ mặt kinh ngạc.
Thật sự do cô làm?
Nhưng ngày hôm qua cô còn làm bộ không quen biết anh, dáng vẻ muốn chia cắt hoàn toàn với mình, chết già cũng không gặp nhau, sao đột nhiên lại náo loạn như vậy?
Trác Huyên cũng sững sờ, không ngờ Nam Mẫn lại thừa nhận nhanh như vậy..