Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Chương 787



Chương 787

“Mười năm trước kỹ thuật hack của cô rất lợi hại, nhưng cô đừng quên, cô đã từng là bại tướng dưới tay tôi”.

Hắn vẫn muốn nói chuyện với Nam Mẫn giống như trêu đùa trẻ con.

Động tác trên tay Nam Mẫn không dừng, lạnh lùng nói: “Theo như anh nói, mười năm đã qua. Kiều Lãnh, anh già rồi, cũng xấu nữa”.

Đối phương ngừng một lát, tiếp đó lại cười ha ha như điên.

“Không hổ là cô gái tôi luôn nghĩ trong mười năm qua, miệng lưỡi cô vẫn sắc bén như vậy, tôi thích”.

Nam Mẫn vừa phá một IP, IP của đối phương lại đổi thành người khác, định vị cũng đã sửa lại.

Cô nhíu mày, trên mặt thoáng qua một tia chán nản, biết đối phương đang đùa cợt cô, cô kích động muốn đập điện thoại.

“Kiều Lãnh, lần này anh đến rốt cuộc muốn làm gì?”

Nam Mẫn hận hắn muốn chết: “Bố mẹ tôi đều đã chết trong tay anh, anh muốn máu tôi, mạng tôi thì cứ tới lấy!”

Phía bên Kiều Lãnh lại thản nhiên: “Ai nói bố mẹ cô chết rồi?”

“…”

Trong nháy mắt, Nam Mẫn tưởng rằng mình bị ảo giác.

“Anh nói gì?”

Cơ thể cô cứng đờ, điện thoại nắm trong tay cũng gần như đông cứng: “Anh lặp lại một lần nữa mau, bố mẹ tôi còn sống?”

“Còn sống hay không tôi không biết, dù sao tôi cũng không giết bọn họ”.

Giọng Kiều Lãnh nhạt đi: “Honey, lần này tôi trở về quả thật là vì cô”.

Hắn nhẹ nhàng cười: “Nhưng tôi không muốn máu cô, cũng không muốn mạng cô, mà là muốn… cô”.

Nam Mẫn lòng như đánh trống, đập thình thịch điên cuồng, cô ngồi không vững, đan tay vào nhau.

Chuyện bố mẹ khả năng vẫn còn trên đời đã hoàn toàn bá chiếm lỗ tai và đầu cô, khiến cô hoàn toàn không có cách nào quan tâm đến chuyện khác.

“Trước tiên anh nói rõ ràng, ba năm trước bố mẹ tôi bị tai nạn xe, không phải anh xúi giục chú hai và chú ba tôi? Anh không giết bọn họ?!”

Kiều Lãnh như đang giễu cợt, hắn cười: “Ba năm trước tôi còn đang chạy trốn khắp nơi, tham sống sợ chết, tôi không có thời gian rảnh”.

“Vậy…”, cổ họng Nam Mẫn cứng ngắc: “Có phải là người của Tiêu Ân bọn họ làm không?”

Giọng đối phương ngừng một lát, lập tức lạnh lẽo.

“Sweet heart, tôi đang nói chuyện giữa hai chúng ta, không được nói đến chuyện người khác, OK?”

Nam Mẫn vừa tức vừa nôn nóng, trong lòng dâng lên một mầm lửa, cô đập liên tục vào cửa kính xe, giận đến mức trực tiếp văng ra mấy lời thô tục.

“Con mẹ nó tôi đang nói với anh về bố mẹ tôi!!!”

Một tiếng quát chói tai, cửa kính xe vỡ tung, tiếng bể vỡ của thủy tinh khiến lái xe suýt chút nữa không cầm ổn định vô lăng, Cố Hoành kinh hãi trợn trừng mắt.

Đầu dây bên kia nhất thời không còn tiếng nói, cả thế giới dường như yên tĩnh trở lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.