Chương 797
Phó Vực nhanh chóng cút đi.
Màn đêm buông xuống, đầy sao đầy trời.
Nam Mẫn ngáp một cái, lười biếng xua tay với Dụ Lâm Hải: “Tôi đi trước, anh cũng mau quay về bệnh viện đi, tạm biệt”.
“Chờ chút”.
Người vừa định lên xe, không biết từ đâu Dụ Lâm Hải lấy ra một bó hoa hồng lớn, mang đến trước mặt cô.
Hoa hồng đỏ phấn kiều diễm, trên từng đóa hoa còn điểm xuyết những giọt sương pha lê, không khác gì bó hoa hồng trong bức ảnh hôm nay anh ba gửi vào nhóm nói muốn tặng cho Thư Anh.
Là loại Nam Mẫn thích.
Thấy cô nhìn chằm chằm hoa hồng không nói, Dụ Lâm Hải vội nói: “Không có ý gì cả, chỉ là ngày lễ hợp với tình cảnh, Thất Tịch vui vẻ”.
Không muốn dây dưa thêm, Nam Mẫn nhận lấy: “Tôi nhận, cảm ơn”.
Cô mang hoa lên xe.
Dụ Lâm Hải tươi cười vẫy tay tạm biệt cô: “Trên đường về nhà cẩn thận một chút, về nhà báo anh một tiếng”.
Anh dặn dò và yêu cầu giống như bạn trai.
Mi tâm Nam Mẫn khẽ nhíu lại, đột nhiên mở miệng nói: “Lễ khai trương kết thúc rồi, anh cũng nên quay về thành phố Bắc đi. Mấy ngày nữa tôi phải đi nước Y một chuyến”.
Nụ cười trên mặt Dụ Lâm Hải ngừng lại: “Em phải đi nước Y? Bao giờ?”
“Tôi đi đâu cũng không liên quan đến anh”.
Nam Mẫn cứng rắn nói, lộ ra vẻ mệt mỏi: “Sở dĩ nói cho anh biết là không muốn để anh đi theo. Dụ Lâm Hải, thế giới của tôi nhốn nháo loạn lạc, có quá quá nhiều chuyện chờ tôi đi xử lý, quả thực không có tâm trạng, cũng không có sức lực đối phó với anh. Lúc tôi muốn yêu đương với anh, anh lại không muốn, giờ anh lại muốn, xin lỗi, tôi đã không còn trái tim rồi”.
Cô nói với anh rất trịnh trọng: “Tôi chỉ xin anh trả lại yên tĩnh cho thế giới của tôi”.
Con dao lạnh lẽo hung hăng đâm vào tim Dụ Lâm Hải.
Mà tim anh từ lâu đã bị đâm đ ến mức thủng cả nghìn lỗ, con dao này không tệ, thứ đâm trúng anh không phải lời của cô, mà là vẻ mệt mỏi trên mặt cô.
Anh biết lần này Kiều Lãnh trở về đã mang lại không ít phiền toái cho cô, lúc phiền toái thế này làm sao anh có thể rời đi?
Dụ Lâm Hải đứng bên cửa xe, cổ họng đắng ngắt.
“Tôi biết, tôi hiểu rồi, tôi sẽ không quấn lấy em nữa. Tôi chỉ mong là em đừng cảm thấy tôi phiền, cũng đừng chán ghét tôi, chỉ cần em đối xử với tôi như Phó Vực, xem tôi như một người bạn bình thường là được rồi”.
Nam Mẫn nhìn gương mặt đầy tha thiết dưới ánh trăng, không giống gương mặt của mười năm trước lắm nhưng nó vẫn có thể ghép lại thành một.
“Dụ Lâm Hải, thật ra tôi chưa từng hận anh, dù anh đã làm những chuyện gì với tôi, tình nghĩa khi anh cứu tôi vẫn còn đó, tôi vẫn nhớ rất rõ”.
Giọng Nam Mẫn đầy bình thản, ánh sáng trong đôi mắt đó đã tắt ngóm từ lâu, không còn nữa: “Nhưng…”