Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Chương 813



Chương 813

Càng làm nổi bật lên người cô độc lẻ loi như cô.

Đơn hình lẻ bóng.

“Chị”.

Nam Lâm thấy Nam Mẫn đi xuống, cười ha ha chào hỏi: “Chào buổi sáng”.

“Chào”.

Cố Hoành cũng chào hỏi Nam Mẫn: “Ngủ ngon không? Hồi sức chưa?”

Nam Mẫn gật đầu: “Rất ngon”.

Vừa ăn xong bữa sáng thì nghe thấy trên tầng “bành” một tiếng.

Mọi người đều ngẩng đầu, căn phòng bên trên vừa hay là phòng của Nam Mẫn.

“Làm sao thế?”

Quản gia Triệu nghe thấy tiếng động, vội vàng chạy lên tầng: “Có trộm, hay có chuột?”

Đúng là chuột, mà còn là con chuột rất to.

Nam Mẫn không ngăn quản gia Triệu, lặng lẽ càm ràm một câu: “Đã nói không cho anh làm chuyện xấu, không nghe lời thì đừng trách em”.

Tuy quản gia Triệu đã lớn tuổi, nhưng chân tay rất nhanh nhẹn, chạy lên tầng nhanh như chớp, còn xách một cái chổi lớn từ trong nhà kho, đưa theo người xông vào phòng của Nam Mẫn.

“Con chuột này chạy đi đâu…”

Vừa đẩy cửa, quản gia Triệu giơ cây chổi chuẩn bị đánh chuột, thì nhìn thấy Quyền Dạ Khiên nằm trên thảm sàn, Lạc Ưu đè lên người Quyền Dạ Khiên.

Hai người nghe thấy tiếng động, cùng nhìn ra phía cửa.

“…”

Năm phút sau, Lạc Ưu và Quyền Dạ Khiên nối đuôi nhau đi xuống tầng.

Phía sau là quản gia Triệu với khuôn mặt ngượng ngập.

Nam Mẫn bưng bát cháo, nhìn Lạc Ưu, biết rõ vẫn cố tình hỏi: “Sao lại gây ra động tĩnh lớn thế, đã xảy ra chuyện gì?”

Quyền Dạ Khiên đi theo phía sau Lạc Ưu, trừng mắt nhìn qua Nam Mẫn, ý bảo cô im miệng ăn cơm, nói ít thôi.

Nam Mẫn giả bộ không nhìn thấy, kéo chiếc ghế bên cạnh bảo Lạc Ưu ngồi xuống.

Lạc Ưu ngáp một cái, uể oải nói: “Haiz, đừng nhắc nữa. Tôi ngủ dậy, vừa mở mắt đã nhìn thấy cái mặt to như cái mâm của anh hai Quyền đối diện trước mặt tôi, dọa tôi sợ…”

Cô ấy vừa nói đến đây, mọi người đều nhìn sang Quyền Dạ Khiên.

Một khuôn mặt anh tuấn như vậy, mà gọi là “mặt to như cái mâm?”

Có lẽ Lạc Ưu hiểu sai gì về khái niệm mặt to như cái mâm rồi.

Cô ấy nói sợ hãi, nhưng trên mặt lại không có chút sợ hãi nào, cắn một miếng bánh mì, nói tiếp.

“…Tôi rớt thẳng từ trên giường xuống, không biết làm sao lại rớt trên người anh hai Quyền”.

Quyền Dạ Khiên đang ngồi đối diện Lạc Ưu, bày dáng vẻ thản nhiên “thiên hạ thái bình”.

Người giúp việc lấy thêm cho Lạc Ưu và Quyền Dạ Khiên hai bộ bát đũa và dao dĩa, quản gia Triệu rót sữa bò cho Quyền Dạ Khiên: “Anh hai, uống sữa đi”.

Quyền Dạ Khiên cũng không thích sữa bò lắm, cau mày, đẩy sang một bên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.