Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Chương 862



Chương 862

Nam Mẫn đi vào thì được các nữ hầu gái đưa vào phòng ngâm suối nước nóng, ngâm mình với hoa thật thoải mái, còn được tận hưởng liệu trình spa tinh dầu.

Tay chân cứng ngắc được xoa bóp thoải mái đến mức mềm nhũn, cả người Nam Mẫn như được sống lại.

Nghĩ tới hành trình đầy kinh hoàng trên máy bay, cô cứ tưởng đó là một giấc mơ.

Khoảng thời gian vừa qua cô như bị dính phải sao thủy nghịch hành vậy, nhiều lần tìm được đường sống trong cõi chết, có thể thấy số cô vẫn chưa tận.

Người ta thường gọi là: Mạng cứng lắm.

Nam Mẫn không mang nhiều hành lý, trong lúc thoát thân cô đã bất chấp hết tất cả mọi thứ, ném lại toàn bộ trên máy bay.

Cũng may trong lâu đài này có tất cả mọi thứ.

Thợ xoa bóp đã chăm sóc cho Nam Mẫn từ đầu đến chân, da cô được bôi một lớp dầu massage, rồi lại bôi thêm rất nhiều thứ khác và xoa bóp như đang tẩm ướp cho con gà mái già trước khi thả vào chảo dầu, cả người cứ thơm ngào ngạt.

Nhưng nó cũng đã loại bỏ toàn bộ mùi biển trên người Nam Mẫn.

Nam Mẫn nhìn vào gương, quan sát làn da trắng nõn nà của mình, cảm thấy bản thân đã biến trở về làm đóa hoa xinh đẹp trong nhà kính năm đó.

Cô chọn cho mình một chiếc váy dày kiểu Pháp xinh đẹp, mái tóc được uốn nhẹ phần đuôi và xõa mềm mại sau lưng, để sắc mặt trông tươi tắn hơn một chút, cô còn cố tình trang điểm nhẹ nhàng cho mình.

Video call với các anh trai, kể lại đơn giản những chuyện đã xảy ra.

Quyền Dạ Khiên, Hạ Thâm, Lý Vân và Bạch Lộc Dư đều online, bốn gương mặt đầy nghiêm túc, nghe cũng nhập tâm lắm.

Bọn họ đã hiểu được phần nào từ tin tức báo đài, nhưng khi Nam Mẫn kể lại quá trình cũng như cảm nhận của chính cô khi sự việc đó xảy ra, họ vẫn sợ đến mức nổi da gà.

“Đáng sợ quá rồi đó, tóc gáy anh dựng lên hết rồi đây này”, Bạch Lộc Dư xoa cánh tay, mặt tái nhợt vì sợ hãi.

Gương mặt luôn có vẻ dịu dàng của Hạ Thâm cũng nhíu mày lại thật chặt: “Cũng may là em không sao, đúng là cảm ơn trời đất, xem như sợ bóng sợ gió một hồi”.

“Sợ bóng sợ gió thôi ấy hả? Rõ ràng là sợ hãi hàng thật giá thật!”

Quyền Dạ Khiên khó chịu nói: “Cô cả nhà họ Nam của anh ơi, em có thể yêu quý cánh chim của mình một tí được không vậy? Để các anh được bớt lo ngày nào hay ngày đấy. Một ngày dăm ba bận, anh hai nhà em sắp bạc cả đầu rồi đây này!”

Nam Mẫn không phục thì thào: “Một ngày dăm ba bận hồi nào?”

“Đúng, không phải là một ngày dăm ba bận, mà là dăm ba ngày một bận! Từng đó là đủ để con người ta chịu không thấu rồi đấy em!”

Quyền Dạ Khiên lên lớp Nam Mẫn, sau đó đột ngột chuyển chủ đề: “Nhưng lần này em xảy ra chuyện cũng không hẳn là hoàn toàn bất lợi”.

“Hả?”, Nam Mẫn hết sức khó hiểu: “Lợi chỗ nào?”

Quyền Dạ Khiên cười bí hiểm, những đường cong sắc bén kia cũng trở nên hiền hòa hơn nhiều: “Lạc Ưu biết em xảy ra chuyện không may nên đã liên lạc với anh”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.