Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Chương 864



Chương 864

Con người đúng là một sinh vật kỳ quái.

Một người từng thờ ơ với mọi cảm xúc vui buồn giận hờn của cô lại lo lắng hãi hùng vì cô.

Mà người cô đang muốn loại bỏ ra khỏi trái tim mình, khi đứng trước bờ vực sinh tử thì vẫn không nhịn được nhớ tới anh.

Tại sao, con người ta phải sống một cách khổ sở như vậy?

Mùi thuốc lá bỗng chốc ập tới, Nam Mẫn quay đầu lại, trông thấy Lạc Quân Hành áo sơ mi với gile, ngậm điếu thuốc, cầm một chai rượu đi tới, trông có vẻ lịch sự tao nhã rồi lại có đôi nét phong trần, đôi mắt màu xanh đó như cả dải ngân hà dưới ánh sáng.

Anh ta giơ chai rượu trong tay lên nhìn cô, giọng nói đầy cuốn hút vang lên.

“Uống với anh cả một ly nhé?”

Nam Mẫn tựa cằm vào thành ghế, ánh mắt lấp lánh: “Hút thuốc, uống rượu, anh cả, anh chỉ thiếu việc uốn tóc nữa là giống hệt hoàng hậu tướng thanh của nước em rồi đấy”.

Lạc Quân Hành: “?”

Lạc Quân Hành nhíu mày: “Tướng thanh, hoàng hậu?”

“Là nam”.

Nam Mẫn vội vàng giải thích, cười hà hà: “Một bậc thầy đấy, đẹp trai lắm!”

Nghe tới đó, chân mày Lạc Quân Hành mới giãn ra, anh ta đi tới quầy bar lấy hai cái ly thủy tinh, cầm lên rót một ly đưa cho Nam Mẫn.

“Lại đây uống một ly đi, xua tan khí lạnh”.

“À”.

Nam Mẫn luôn là một em bé ngoan ngoãn trước mặt anh cả, bảo sao là làm đúng y như vậy, nghe lời đi tới chỗ quầy bar.

Nhìn con dấu mới trên thân chai, Nam Mẫn ngửa đầu uống một ngụm, nếm thử: “Mùi vị khá tuyệt, đây là rượu mới của trang trại rượu ư?”

Lạc Quân Hành “ừm” một tiếng.

“Trước đó em với anh tư có gửi rượu cho anh đó, anh có nhận được không?”

Nam Mẫn chớp chớp đôi mắt trong veo, nhìn anh cả: “Anh đã nếm thử chưa? Mùi vị thế nào?”

Lạc Quân Hành ngước đôi mắt sâu thẳm lên: “Bình thường”.

“…”

Nam Mẫn lập tức bĩu môi: “Rõ ràng là ngon mà, đầu lưỡi anh bị làm sao ấy, lần sau em với anh tư mà thử được rượu nào ngon sẽ không thèm gửi cho anh nữa, chỉ gửi cho anh hai, anh ba và anh nhỏ thôi”.

Tức giận, uy hiếp trắng trợn!

Lạc Quân Hành rít một hơi thuốc, nhướng mày, thản nhiên nói: “Anh bảo trang trại rượu ủ thêm ba mươi chai theo đúng vị đó. Đủ chưa?”

Vừa nghe thế, Nam Mẫn lập tức trở mặt, điên cuồng gật đầu: “Đủ rồi, đủ rồi!”

Cô giơ ly rượu lên nhẹ nhàng chạm vào ly của Lạc Quân Hành, nhe răng cười: “Em biết chỉ có anh cả là hiểu em nhất mà”.

“Đành vậy”.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.