Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Chương 873



Chương 873

“Em sai rồi!”

Nam Mẫn nhận lỗi ngay theo phản xạ có điều kiện, khẽ liếc sắc mặt Lạc Quân Hành, vội vàng vòng ra sau lưng anh ta, ôm cổ anh ta nũng nịu:

“Thôi được rồi mà, anh đừng tức giận nữa mà! Khi đó em cũng muốn sống, làm gì còn tinh thần lo nghĩ đến chuyện khác, bao nhiêu kỹ năng sống còn đều mang ra hết, có bản lãnh gì cũng mang ra ngoài, không hề có ý định chỉ huy bừa bãi. Chậc, cũng do Ngôn Uyên, dưng không lại đi nói mấy chuyện này làm chi, xem anh cả của em tức giận đến mức nào kìa…”

Lúc này Lạc Quân Hành mới liếc mắt nhìn cô một cái: “Người ta muốn bảo vệ em, em đừng có mà không biết điều”.

“Em biết điều mà”.

Nam Mẫn cười hà hà: “Lát nữa em sẽ chuẩn bị quà cảm ơn cho anh ấy, anh cả đưa giúp em được không”.

“Anh mặc kệ, em tự đi mà cảm ơn”.

Lạc Quân Hành hết sức vô tình, đẩy cô từ trên người ra, bèn bưng cà phê đi họp.

Nam Mẫn vắt chân lên ghế, chống cằm lẩm bẩm nói: “Tặng cho tảng băng đó món quà gì bây giờ nhỉ?”

Đêm nay bầu trời của thành phố Nam vô cùng u ám, chẳng có nổi một ánh sao nào.

“Tổng giám đốc Dụ, các bài viết và bình luận trên mạng đều đã xóa hết, từ khóa tìm kiếm cũng đã gỡ, hành khách “bênh vực lẽ phải” đều đã nhận được lời cảm ơn thích đáng”.

Hà Chiếu báo cáo với Dụ Lâm Hải từng việc một.

Dụ Lâm Hải không ngẩng đầu lên, thản nhiên “ừm” một tiếng.

Anh nhìn chằm chằm vào bài viết kể lại những gì đã trải qua của các hành khách trên web, mở lại đoạn ghi âm của cơ trưởng Ngôn kia, có thể tưởng tượng ra được khi đó trên máy bay là cảnh tượng thế nào, Nam Mẫn trên chuyến bay đó có dáng vẻ ra sao.

Chắc chắn cô đã rất sợ hãi.

Dù trong mắt mọi người, cô bình tĩnh như thế, nhưng anh biết rõ trong tình huống mạng sống ngàn cân treo sợi tóc đó, không ai có thể nói mình không hề sợ hãi.

Nếu lúc đó người ở bên cạnh cô là anh thì tốt biết mấy.

Nhận ra cảm xúc của sếp nhà mình hơi phức tạp, Hà Chiếu không muốn quầy rầy anh, nhưng có những chuyện thật sự phải báo cáo cho anh biết.

“Thưa anh, cô Trác Huyên đã rời khỏi khách sạn”.

Dụ Lâm Hải lấy lại tinh thần từ trong mơ màng, nhìn Hà Chiếu, nhíu mày.

Hà Chiếu đưa điện thoại cho anh, Dụ Lâm Hải nhận lấy, lướt vài cái, nhìn thấy một loạt ảnh chụp Trác Huyên.

Bọn họ thuê thám tử tư chỉ để theo dõi một mình Trác Huyên.

Từ khi đến thành phố Nam thì cô ta vẫn ở yên trong khách sạn không ra ngoài, trong khoảng thời gian đó thì cục trưởng Vương đã nghỉ lại một đêm, qua thêm một ngày, chạng vạng chiều hôm đó cô ta đã lên xe di chuyển sang một khách sạn khác.

“Có điều tra biển số xe chưa?”, Dụ Lâm Hải trầm giọng hỏi.

Hà Chiếu đáp: “Tôi đã tìm người điều tra rồi, tên Vương Sảnh đó hành động rất bí ẩn, chiếc xe này là của một em họ bên nội ở dưới quê, khách sạn cũng do em vợ trong nhà mở”.

Dụ Lâm Hải thản nhiên nói: “Thân thích trong nhà cũng không ít nhỉ”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.