Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Chương 92: Chương 92




“Anh ta biết”, Nam Mẫn nghiến răng nghiến lợi.

Cô muốn thu hồi những lời lúc này, cái gì mà không dễ nổi giận, bây giờ cô đang rất tức giận, rất tức giận!
Nam Mẫn không cần đến Cố Hoành nữa mà trực tiếp giơ bảng trong tay mình lên: “Hai triệu!”
Muốn chơi đúng không? Thế thì chơi đến cùng luôn.

Dụ Lâm Hải cũng làm như cô muốn, lại giơ bảng lên: “Hai triệu mốt”.

Phó Vực không thể nhịn được bóp trán, nói với Dụ Lâm Hải: “Bây giờ tôi biết tại sao Nam Mẫn lại muốn ly hôn với cậu rồi, gặp phải người chồng như cậu, không ly hôn thì chắc sẽ bị cậu làm cho tức chết”.

Dụ Lâm Hải vẫn ngồi yên, anh không biết việc mình ly hôn với Nam Mẫn thì liên quan gì tới việc anh muốn có bốn cái chén men này, vả lại trước đó là anh đề nghị ly hôn, chứ không phải là Nam Mẫn.

Buổi đấu giá trở thành sân nhà của Nam Mẫn và Dụ Lâm Hải, hai người bắt đầu cương với nhau, người tới ta đi, liên tục giơ bảng lên, lần nào cũng không kêu nhiều, cao hơn đối phương một trăm, cố tình mài mòn sự kiên nhẫn của đối phương, lần mò giới hạn cuối cùng của nhau.


Những người đang có mặt ở đó nhìn hai người một nam một bắc như hai đứa trẻ đấu tới đấu lui, nghe người quản lý buổi đấu giá liên tục kêu giá thôi cũng thấy mệt rồi.

Đang muốn hét giá lên trăm triệu luôn hay gì?
Người bán đấu giá cũng hét đến lúc miệng đắng lưỡi khô, mãi đến cái giá “năm triệu” thì Nam Mẫn dừng lại.

Bạch Lộc Dư nói: “Sao, không gọi giá được nữa hả? Anh giúp em”.

Anh an ủi Nam Mẫn: “Không sao, dù hét giá lên đến bao nhiêu thì anh nhỏ cũng sẽ mang về cho em.

Ở địa bàn của nhà họ Bạch, sao anh có thể để người ngoài bắt nạt em được?”
Bạch Thất vừa muốn giơ bảng thì Nam Mẫn đã ngăn anh ta lại, cô lắc đầu: “Chỉ lên đến giá này thôi, cao hơn nữa thì chẳng còn gì thú vị”.


Cuối cùng bốn chiếc chén men nhỏ được Dụ Lâm Hải thành công mua với giá “năm triệu”.

Buổi đấu giá tiến hành đến lúc này, khoản tiền quyên góp đã lên đến gần ba mươi triệu, vượt xa mục tiêu mong muốn, người vui vẻ nhất không ai khác ngoài ban tổ chức là tạp chí “0 Giờ”, ngày mai chắc chắn có thể lên bảng xếp hạng tìm kiếm.

“Đi thôi”.

Nam Mẫn dẫn trợ lý rời khỏi hội trường, Bạch Lộc Dư bị Bạch Y Đình giữ lại để xử lý hàng hóa đấu giá cùng các khoản tiền nên không đi cùng cô.

Cố Hoành đến hơi trễ nên xe dừng ở tít ngoài xa, bảo Nam Mẫn đứng bên vệ đường chờ một lát để anh ta lái xe tới.

Gió đêm hơi lạnh, Nam Mẫn khoanh tay, bả vai đột nhiên nặng hơn một chút, cô quay đầu lại, đối mặt với gương mặt tươi cười sáng lạn của Phó Vực: “Lạnh lắm phải không? Tôi khá là galant nên cho em mượn khoác một lát đó”.

Nam Mẫn giơ tay muốn cởi ra thì chiếc áo đã bị người ta kéo xuống.

Dụ Lâm Hải ném chiếc áo khoác vào người Phó Vực, sau đó khoác chiếc áo vest trên người mình cho cô, nói: “Cậu ta uống rượu nên quần áo hôi lắm.

Mặc của tôi đi”..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.