Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Chương 934



Chương 935

Anh là người không thích nhớ lại quá khứ, cũng không lưu luyến quá khứ, nhưng bây giờ anh chỉ ước bản thân có thể sống lại, quay trở về ba năm sáu tháng trước, sống lại bên Nam Mẫn một lần nữa.

Nếu có thể sống lại, anh nhất định sẽ không khốn nạn như vậy, anh sẽ đối xử với cô thật tốt, dù phải móc tim móc phổi ra cũng sẽ đối tốt với cô.

Giống như ba năm qua cô đã toàn tâm toàn ý đối xử tốt với mình.

Sau khi ly hôn với Nam Mẫn, nửa năm qua, anh khổ cực theo đuổi cô.

Người ta nói trên đời này không có sự đồng cảm thực sự, nhiều chuyện chỉ có thể tự mình trải qua mới hiểu được, khi mối quan hệ tình cảm giữa anh và Nam Mẫn thay đổi, anh mới thật sự hiểu được tình cảm của cô.

“Yêu một người vốn là một chuyện rất vui vẻ, nhưng điều kiện tiên quyết của niềm vui ấy là người anh yêu cũng vừa hay yêu anh”.

Ánh mắt Dụ Lâm Hải ảm đạm: “Nếu không, đây chỉ là tình yêu khổ sở một bên phải trả giá, người anh yêu không yêu anh, vậy thì sẽ trở thành một chuyện rất khổ sở”.

Tình cảm là một thứ khó tiêu nhất, nó ngoan cường, nhưng cũng rất yếu ớt.

Một khi chết tâm rồi, muốn sống lại một lần nữa cũng rất khó khăn.

Lúc Dụ Lâm Hải nói, Ngôn Uyên lẳng lặng lắng nghe.

Anh ta không thể nào tưởng tượng nổi, cô gái sáng ngời lại mạnh mẽ như mặt trời nhỏ làm sao có thể âm thầm chịu đựng thời gian lên đến ba năm?

Cô nương xinh đẹp đáng yêu như vậy đáng có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế giới.

Bao gồm cả tình yêu.

Chờ Dụ Lâm Hải nói xong, Ngôn Uyên mới chậm rãi nói: “Cô ấy kiên trì ba năm, còn anh có thể kiên trì được bao lâu?”

“Cái gì?”, Dụ Lâm Hải đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, lập tức nghe không hiểu lời anh ta nói.

Đôi mắt màu xám tro nhạt của Ngôn Uyên nhìn chằm chằm Dụ Lâm Hải, không tránh né, không chạy trốn, anh ta nhàn nhạt nói: “Tôi không có kinh nghiệm yêu đương gì, cũng không thích tranh cướp phụ nữ với người khác”.

“…”

Trong lòng Dụ Lâm Hải căng thẳng, đôi mắt đen nhánh híp lại: “Anh muốn theo đuổi Nam Mẫn?”

“Điều này hẳn không kỳ quái”.

Ngôn Uyên vẫn bình thản: “Tôi đã đến tuổi thích hợp kết hôn, cũng đang suy nghĩ đến vấn đề yêu đương rồi kết hôn thôi mà. Tôi chuẩn bị tiến thêm một bước tiếp xúc và phát triển với Nam Mẫn”.

Dụ Lâm Hải đột nhiên đứng dậy: “Anh…”

Anh nắm chặt lon bia, tiếng bóp két két vang dội: “Hai người mới gặp nhau mấy lần? Anh không cảm thấy quá qua loa?”

“Một lần. Quả thật không nhiều”.

Lời Ngôn Uyên nói là thật: “Vì vậy tôi mới nói, tôi muốn tiếp xúc để hiểu cô ấy nhiều hơn”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.