Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Chương 943



Chương 943

Lạc Quân Hành và Hạ Thâm không khỏi bật cười, không hẹn mà nói: “Hiếm khi thấy em sợ”.

“…”

Đối mặt với ‘khiêu khích’ của các anh, Nam Mẫn hừ một tiếng, không để ý đến bọn họ.

Dù là thần tiên cũng có lúc sợ hãi, huống chi cô chỉ là một người đẹp rất bình thường.

Nhưng suy nghĩ cẩn thận, Nam Mẫn hồi nhỏ không sợ trời không sợ đất, chạy nhảy khắp nơi, cô chỉ cảm thấy dù trời có sập xuống cũng có bố mẹ và các anh chống đỡ.

Càng trưởng thành, thứ sợ hãi ngày càng nhiều, làm việc gì cũng sẽ cân nhắc thiệt hơn, suy nghĩ cẩn thận, nhìn trước nhìn sau.

Có lẽ con người càng lớn, lòng cũng trở nên càng phức tạp, không đơn thuần như trước kia.

Cô tựa người vào bên cửa sổ, ngắm từng mảng từng mảng mây trắng bên ngoài, phía dưới còn có một căn nhà nhỏ giống như đồ chơi xếp gỗ, lòng đột nhiên có chút trống rỗng.

Tại sao rõ ràng sắp về đến nhà rồi, nhưng sao trong lòng lại không yên ổn như vậy?

Dụ Lâm Hải và Ngôn Uyên đã đến sân bay.

Cảnh sát vẫn chưa đến.

Chắc là tắc đường.

Bạch Lộc Dư giơ tay nhìn đồng hồ: “Chúng ta đến trước thời gian quy định, chắc máy bay của nhóm Tiểu Lục phải mười lăm phút mới có thể đáp xuống, cũng sắp rồi”.

Ngôn Uyên khẽ gật đầu.

Dụ Lâm Hải nhìn Hà Chiếu, anh ta hiểu ý, bắt đầu đi sắp xếp nhân viên.

Ngồi trong phòng chờ máy bay, nghĩ đến sắp gặp lại Nam Mẫn, Dụ Lâm Hải chỉ cảm thấy trái tim cũng phấn khởi theo, vừa lo lắng, lại vui mừng, lòng bàn tay cũng chảy ra mồ hôi.

“Đúng rồi anh Ngôn Uyên”, Bạch Lộc Dư nói chuyện với Ngôn Uyên: “Lần này không phải anh nói quay về giỗ tổ sao, vậy người nhà anh bây giờ vẫn đang ở thủ đô?”

Dụ Lâm Hải ngẩng đầu lên nhìn Ngôn Uyên, anh cũng tò mò.

Ngôn Uyên nhàn nhạt ‘ừ’ một tiếng: “Khó khăn lắm mới về một lần, họ muốn ở lại thủ đô một thời gian, tôi về nước T trước, giải quyết chuyện xong xuôi rồi lại quay về”.

Trong lòng Dụ Lâm Hải căng thẳng, anh ta còn muốn quay trở lại?

“Vậy cũng được, vất vả cho anh quá rồi”.

Bạch Lộc Dư có chút xấu hổ: “Lần sau anh quay lại, tôi cùng anh cả và đám Tiểu Lục nhất định sẽ mời anh một bữa, để Tiểu Lục đích thân nấu một bữa cho anh, con bé nấu ăn ngon lắm”.

Ngôn Uyên khẽ mỉm cười: “Vậy tôi lại có lộc ăn rồi”.

Dụ Lâm Hải híp mắt, ăn cái gì mà ăn!

Cơm Mẫn nấu anh còn chưa được ăn đây này.

Đang nói chuyện, điện thoại của Dụ Lâm Hải đột nhiên vang lên, điện thoại bên Ngôn Uyên cũng vang hai tiếng.

Triệu Húc gọi điện thoại tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.