Những câu hỏi trong lòng anh ngày càng nhiều, Dụ Lâm Hải bất đắc dĩ bóp mi tâm, cảm thấy bản thân mình sắp thành quyển ngàn vạn câu hỏi vì sao rồi.
“Đi thôi”.
Dụ Lâm Hải lại đảo mắt nhìn ra ngoài, thời gian còn nhiều, rồi anh cũng sẽ có được đáp án anh cần thôi.
…
Nam Mẫn trở về phòng, đóng cửa đi tắm.
Khoảnh khắc nước ấm phun xuống, Nam Mẫn thật sự không thể nhịn được nữa, hét “a” lên một tiếng, rất nhanh, nhưng nó được thốt lên cùng với cơn tức trong lòng cô.
Cô thật sự rất ảo não, tại sao lại đánh mất bốn chiếc chén nhỏ vì lí do nhảm nhí như thế.
Tắm xong, Nam Mẫn mặc áo tắm dài bước ra, cô mang theo làn sương mờ ảo, ngồi trước bàn trang điểm chăm sóc da.
Căn phòng của cô có tông màu xám khói cực kỳ tối giản, đèn và vật dụng đều mang màu kim loại, cực kỳ đơn giản và mang hơi hướng cứng cáp, khác hẳn với phòng ngủ của cô ở dinh thự nhà họ Dụ.
Khi đó, cô dốc lòng dốc sức xây dựng cảm giác gia đình ấm áp, cô cứ tưởng Dụ Lâm Hải sẽ thích mẫu người hiền lành đảm đang như thế, không ngờ mọi thứ đều là vô nghĩa, cả năm anh không bước vào phòng ngủ chính được bao lần.
Đôi khi, người con gái đứng ở góc độ của người đàn ông, lo lắng cho người ta nhiều quá sẽ đánh mất chính bản thân mình, nhưng người đàn ông mà cô cho rằng mình đã trả giá vì anh rất nhiều, lại không hề biết ơn vì điều đó, kết quả chỉ có bản thân tự làm mình cảm động mà thôi.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, là Bạch Thất gọi tới: “Anh vừa bận rộn xong, mệt chết đi được”.
“Ừm”, Nam Mẫn bôi sữa dưỡng thể lên cánh tay, cảm giác mệt mỏi ập tới, muốn cúp luôn điện thoại.
Bạch Lộc Dư thấy dáng vẻ như nhà có tang đó, cười nói: “Vẫn còn đau lòng vì bốn cái chén nhỏ kia hả?”
Nam Mẫn lại vỗ vào ngực mình vài cái, than thở nói: “Cũng tại em, em không kiểm soát được bản thân mình, quá vội vã, cũng quá tự tin.
Lần sau gặp được món hàng ngon thế này, em nhất định phải nói trước với người bán, nhất định sẽ không công khai đấu giá với người ta nữa”.
Cô vẫn còn quá non trẻ, gặp được những kẻ lòng dạ thâm sâu lại biết xem xét thời thế, rất dễ bị xao động.
“Hiểu được là tốt rồi, nhưng tối nay lỡ mất cơ hội đó cũng không hẳn là lỗi của em”.
Bạch Lộc Dư an ủi cô vài câu, lại nói: “Nếu em thật sự thấy tiếc, anh tìm người giật đồ từ tay Dụ Lâm Hải về, tiện thể đánh cho tên đó một trận, trút giận cho em.
Em yên tâm, trùm bao tải vào, sẽ không biết là ai làm đâu”.
Nam Mẫn liếc xéo anh ta: “Đây là ý tưởng của anh hai đúng không?”
Bạch Lộc Dư ngẩn người: “Rõ ràng đến vậy hả?”
Nam Mẫn lườm anh ta, nói: “Không cần phải làm thế đâu.
Bố có nói với em, chơi đồ cổ chỉ là thú vui, đừng quan trọng được mất quá nhiều.
Nếu em đã không thể may mắn có được, thì tức là nó không có duyên với em, cố giành lấy cũng chưa chắc đã là chuyện tốt”.
“Thôi thôi, đồ cổ thì em là nhất, anh không hiểu”.
Bạch Lộc Dư lại ngồi nói huyên thuyên với cô vài câu rồi tắt máy.
Nam Mẫn luôn cẩn thận chăm sóc da dẻ của mình, cô bôi sữa dưỡng thể khắp người, cả chân cũng không buông tha, quá trình này cũng khá là thoải mái.
Chăm sóc da xong, cô sấy tóc, tâm trạng cũng dần bình tĩnh lại..