Nam Mẫn dựa vào tường bên ngoài phòng vệ sinh, cố hết sức tránh xa Nam Nhã đầy mùi hôi hám, tránh để bị cô ta làm hôi lây.
Nam Nhã phát hiện mình bò trên bồn cầu, cũng ghê tởm cau mày, muốn đứng lên theo bản năng, kết quả vừa nhúc nhích thì bị tê đến run rẩy, chỉ cảm thấy hai chân không phải của mình nữa.
“A…”, cô ta kêu nhỏ một tiếng, nhìn xuống dưới, phát hiện hai đầu gối của mình sưng to như cái bánh bao, vừa đỏ vừa tím.
Đau đớn đến mức khiến ý thức người ta phải tỉnh táo.
Có vài cảnh tượng bắt đầu điên cuồng chui vào trong đầu.
Cảnh tượng cô ta chỉ vào Nam Mẫn tố cáo lên án.
Cảnh tượng Nam Mẫn lười biếng dựa vào cửa nhìn cô ta.
Cảnh tượng quản gia Triệu dẫn bảo vệ lên áp giải cô ta về phòng.
Cảnh tượng cô ta bị ép quỳ bên bồn cầu.
Còn nữa, cảnh tượng cô ta vừa nôn mửa vừa tiêu chảy, hai người đàn ông “hầu hạ”, bất luận cô ta khóc lóc cầu xin thế nào cũng không chịu cho cô ta đứng lên…
Thật kinh khủng!
Nam Nhã cảm thấy cả thế giới sụp đổ, cho nên nói… cô ta cứ vậy mà quỳ bên bồn cầu cả một đêm?
Cô ta không khỏi nhìn qua Nam Mẫn, ánh mắt ấm ức nặng nề, còn cả hoảng sợ.
Rốt cuộc là đàn bà lòng dạ rắn độc, điên rồ mất trí thế nào mới có thể làm chuyện như thế?
Tối qua Nam Mẫn ngủ rất ngon, tâm trạng cũng rất tốt, lại có tâm trạng xử lý Nam Nhã, bình thản ung dung dựa vào bên tường đợi cô ta chậm rãi bò từ dưới đất lên.
“Xem ra cô đã hồi phục trí nhớ”.
Nam Mẫn buông tay áo sơ mi, cất giọng lạnh lùng: “Vậy chắc cũng nhớ, tối qua cô đã mạo phạm tôi thế nào phải không”.
Mạo phạm?
Cô còn có mặt mũi nói mạo phạm?
Nam Nhã sờ đầu gối sưng đỏ của mình, vuốt cái cổ bị sái của mình, nhìn chiếc váy nhăn nhúm của mình, cảm thấy lúc này mình hoàn toàn là chữ “Thảm” to đùng.
Lại nhìn Nam Mẫn nho nhã sạch sẽ, gọn gàng, so sánh ra thực sự khiến người ta chua xót.
Nam Mẫn như muốn cố ý sỉ nhục cô ta vậy, hôm nay cũng mặc màu xanh, chiếc áo màu xanh nhạt kết hợp với quần ống đứng màu trắng, làn da trắng đến lóa mắt, không biết tại sao màu xanh kén người như vậy mà cô ta mặc lại đẹp đến thế!
Nam Nhã thực sự muốn xắn tay áo đánh một trận với Nam Mẫn, nhưng cô ta không đánh nổi.
Cô ta càng muốn nhổ cho cô một bãi, nhổ nước miếng vào mặt cô, nhưng cô ta không dám.
Trước đây khi Nam Mẫn rất yêu thương cô ta, Nam Nhã không cảm thấy cô ghê ghớm, nhưng bây giờ hai người trở mặt, cô ta mới biết lòng cô ác thế nào, thủ đoạn độc thế nào!
“Chị muốn thế nào, muốn tôi xin lỗi chị sao?”
Trong mắt Nam Nhã tràn đầy màu đỏ, toàn thân từ trên xuống dưới toát ra ba chữ “nằm mơ đi”.
Nam Mẫn xắn tay áo, lộ ra cổ tay thon nhỏ trắng tuyết, cô nhẹ nhàng lắc đầu: “Không, so với lời xin lỗi trái lương tâm và nhẹ bẫng của cô, tôi cảm thấy trừng phạt về thể xác có hiệu quả với cô hơn”.
Cô ngước mí mắt xinh đẹp, tay đút túi quần, nho nhã tự tại không tả xiết..