Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show

Chương 1002



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khương Mạn sững sờ ba giây, nghĩ kỹ lại chuyện tối hôm qua.

Cuối cùng cô cũng nhận ra lý do mà anh tức giận, tư thế chơi game của cô đêm qua hình như là...

Cô ho khan hai tiếng, mặt ửng đỏ, nghiêm nghị nói: "Chơi game không tốt. Từ hôm nay trở đi, em nhất định sẽ hối cải, làm một người lương thiện!"

Advertisement

Người đàn ông chế nhạo: "Úi chà.."

Sau khi với Bạc Hạc Hiên mỗi người đi một ngả.

A Tam: "Chị ơi, em nghĩ sớm muộn gì chị cũng sẽ là ảnh hậu."

Advertisement

“Tôi cũng nghĩ vậy.” Khương Mạn gật đầu.

"Em và anh Bạc đã diễn rất tốt. Đêm qua yêu đương nồng thắm như vậy, sáng nay lại coi như kẻ thù!"

Khương Mạn: "..." Không, thật sự là "bất hoà thành kẻ thù" rồi.

Nhìn ánh mắt ngây thơ của A Tam, cô lại nuốt lời đó xuống: "Nói hay lắm, sau này đừng nói như vậy nữa. Bắt đầu ghi hình đi, đến giờ rồi."

A Tam gật đầu lia lịa, bật camera livestream lên.

30 phút sau, Khương Mạn trở lại đồn cảnh sát Thiên Dương và bảo lãnh Khương Tiểu Bảo ra ngoài.

Bảo nhi gia phải ngồi xổm một đêm ở đồn cảnh sát, đó là trải nghiệm đầu tiên trong đời.

Sợi dây chuyền vàng lớn bị đứt, chiếc áo lông chồn cũng bị xé rụng rất nhiều lông, mái tóc vốn thường được vuốt lên bóng mượt nay lại biến thành một cái đầu bết.

Quầng mắt thâm đen, rõ ràng là đêm qua ngủ không ngon, nhìn Khương Mạn với ánh mắt oán hận.

(Hay lắm! Có phải Bảo nhi gia đã ngồi một đêm ở sở cảnh sát không?)

(Buồn cười chết mất, tối hôm qua tôi nghe nói rằng chuyện này đã được hòa giải rồi, nhưng dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Khương võ thần, Bảo nhi gia đã bị tống vào để cải tạo. Tôi không ngờ đó là sự thật!)

(Sự giáo dục cứng rắn của Khương võ thần ai mà không phục chứ?)

"Bữa sáng đây." Khương Mạn đưa cho cậu ta bánh bao hấp và sữa đậu nành.

Lúc này Khương Tiểu Bảo vô cùng ngoan ngoãn, cậu ta cầm lấy và ăn chứ không hề kén chọn. Tối qua không ăn cơm tối nên cậu ta đã rất đói.

Cậu ta đang ăn thì Khương Mạn nói:

"Hôm qua cậu đã không kiếm được tiền. Theo thỏa thuận, trong vài ngày tới cậu sẽ mất quyền tự chủ, mất quyền lựa chọn."

"Tiền lương ngày đầu tiên là 2.000 tệ vì thấy cậu đáng thương nên tôi miễn, nhưng cậu vẫn còn nợ 3.000 tệ tiền lương ngày hôm qua. Ngoài 15 tệ tiền ăn sáng, tổng cộng cậu còn nợ tôi 3015 tệ."

“Cái gì?” Khương Tiểu Bảo ngẩng đầu.

Khương Mạn mặc kệ cậu ta, nói tiếp: "Thiếu nợ thì phải trả là đạo lý bất di bất dịch, cậu ăn nhanh lên, ăn xong tôi dẫn cậu đi kiếm tiền!"

Vẻ mặt Khương Tiểu Bảo chán nản, dưới ánh mắt uy hiếp của cô, cậu ta nhanh chóng gặm xong mấy cái bánh.

Sau đó…Khương Mạn đưa cậu ta đến công trường xx.

"Em gái!Em tới rồi à!" Tự Thiên Sách nhìn thấy cô thì giống như nhìn thấy người thân, mắt nhìn Khương Tiểu Bảo rồi nhướng mày:

"Đây là đồ đệ mà em tìm cho anh à?"

Khương Mạn ừ một tiếng: "Tiền lương của cậu ta chúng ta chia 2, em 7 còn anh 3."

"Đã thành niên chưa? Quản đốc nói không nhận lao động là trẻ em."

"Trưởng thành về mặt thể chất, trí thông minh thì không cần thiết, nhưng vẫn có một khoảng cách nhất định với thiểu năng trí tuệ, cũng không ảnh hưởng đến việc chuyển gạch đâu."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.