Cậu ta cảm thấy anh trai trông khỏe mạnh, đẹp trai trước mặt nói những lời có vẻ như đang khen mình. Nhưng có vẻ như... có gì đó sai sai?
(Bắt đầu rồi đấy! Thầy tướng số Thiên Sách bắt đầu phán rồi đấy!)
(Bảo nhi gia đã bị làm cho mờ mắt rồi! Trời ơi, có phải thằng nhóc này bị ngốc không, có phải được khen mà đỏ mặt rồi không? Cậu ta thực sự nghĩ rằng Thiên Sách đang khen mình à?)
Advertisement
(Buồn cười chết đi được, tên nhóc này thuộc dạng nghịch ngợm nhưng có vẻ rất lừa…)
(Tôi cảm thấy rằng thằng bé này chưa hoàn toàn hư hỏng, chỉ là đã chơi nhầm với đám bạn xấu thôi, tôi hy vọng Khương võ thần có thể giúp cậu ấy thay đổi.)
Với sự "động viên" của Thiên Sách, Bảo nhi gia bắt đầu làm việc trở lại.
Advertisement
Thời gian buổi sáng trôi qua vô cùng nhanh.
Tự Thiên Sách đã chuyển xong ba xe gạch, Khương Tiểu Bảo đã làm việc vô cùng chăm chỉ, cuối cùng cũng chuyển xong xe đầu tiên.
Cậu ta thậm chí không quan tâm đến việc bẩn hay không nữa mà ngồi thụp xuống đất thở, hổn hển, mắt như nổ đom đóm.
“Không tồi, tốt lắm!” Tự Thiên Sách vỗ vỗ vai cậu ta thán phục: “Nhanh như vậy đã chuyển xong một xe gạch, người trẻ tuổi thật lợi hại.”
Nói xong anh ta thở dài, biểu cảm ngượng ngùng nói:
"Ôi, tôi thì không được như vậy. Tôi không thể không chấp nhận mình đã già. Cả buổi sáng mới chuyển ba xe gạch".
Khương Tiểu Bảo: "..."
"Anh... anh đang sỉ nhục tôi sao?"
"Sao có thể chứ?" Mặt Tự Thiên Sách đầy vẻ chân thành: “ Cậu là đồ đệ đầu tiên của tôi, tôi yêu thương cậu còn không hết nữa là.”
Khương Tiểu Bảo: Ngón trỏ (mẹ kiếp)!
Người đàn ông này không phải là người tốt, uổng công nghĩ anh ta thật sự tốt bụng!
(Bảo nhi gia, cậu phải biết rằng cậu đang đối mặt với một ảnh đế!)
(Thiên Tài của chúng ta, tài vẫn là tài, kỹ năng diễn xuất vẫn rât đỉnh?)
(Thiên Sách không còn trẻ nữa, thực sự là một người thành thạo trong việc đả kích bọn nhóc con!)
(Thiên Sách à hãy cho thằng bé một đường sống đi, Bảo nhi gia sắp khóc rồi, wow... khóc trông rất đẹp.)
(Tôi muốn biết sáng nay Khương võ thần đã làm gì?)
Nhắc Tào Tháo cái thì Tào Tháo đến luôn.
Khi Khương Mạn uống trà sữa, miệng gặm miếng ăn bánh ngọt về cô liếc nhìn thành quả sáng nay của Khương Tiểu Bảo, cô từ từ nuốt miếng bánh xuống, kêu lên đầy khoa trương:
"Woa! Đây là thành tích sáng nay của Bảo nhi gia sao?"
"Trời ơi! Thật không thể tin được! Làm sao một thiếu niên lại có thể lợi hại như vậy? Chẳng trách có thể thắng cả Hoắc Khứ Bệnh!"
"Năm 19 tuổi Hoặc Khứ Bệnh cùng lắm chỉ được phong làm chiến thần mà thôi, còn Bảo nhi gia của chúng ta đã chuyển được một xe gạch!"
(Thánh phán Khương Mạn vừa mở miệng đã là đòn chí mạng!!)
(Hoắc Khứ Bệnh: Thật đen đủi!)
Tự Thiên Sách nhìn bộ dạng thất thần của học trò cưng, ôi, trong lòng cũng không nỡ!
Dù sao cậu ta cũng là đồ đệ đầu tiên, nhìn thấy đối phương bị đả kích thảm hại như vậy, anh ta là sư phụ cũng cảm thấy không đành lòng.
Nghĩ đi nghĩ lại anh ta đã cố nhịn để mình không cười quá lớn.
Khương Tiểu Bảo đã bị đả kích, nhưng không hề nao núng!