Lúc sắp đến biệt thự, Khương Mạn gọi điện thoại nói: "Tôi sắp tới rồi, cậu cứ mở cửa là được."
Bên ngoài biệt thự.
Khi còn ở phía xa, Khương Mạn và Khương Vân Sênh đã nghe thấy tiếng mắng chửi.
Advertisement
"Thả tôi ra!"
"Các người đừng tưởng rằng tôi không dám làm gì, tôi còn sợ chính bản thân mình khi trở nên hung dữ!"
Advertisement
"Sức mạnh của tôi còn vượt qua cả Hoắc Khứ Bệnh cho nên việc xử lý dám rác rưởi các người chỉ là chuyện nhỏ!"
"A! a, gãy gãy rồi, cánh tay của tôi!Mẹ kiếp! Người anh em, anh có thể nhẹ tay chút được không!"
Bảo nhi gia giống như một kẻ vô dụng, bị hai người anh em vạm vỡ nhấc lên và hai chân nhấc lên khỏi mặt đất.
Cậu ta ngước mắt lên thì nhìn thấy Khương Mạn, kinh ngạc kêu lên: "Chị ơi! Mau đến cứu em với!!"
Khương Mạn không nói gì, nhìn lướt qua cậu ta rồi nhìn về phía người phụ nữ đi ra từ biệt thự.
Khương Mỹ Lâm ăn mặc sang trọng, đứng trên bậc thềm với vẻ mặt kiêu ngạo.
Khương Vân Sênh cau mày, rõ ràng anh ta đã nhận ra Khương Mỹ Lâm và Khương Tiểu Bảo. Chỉ là anh ta không ngờ rằng học sinh do ekip chương trình sắp xếp cho Khương Mạn lại là cậu ta.
"Chị hai! Chị hãy mau bảo người của chị thả em ra! Em đã nói rồi, em sẽ không cùng chị quay về đâu, em muốn cùng chị gái em kiếm tiền!"
Khương Tiểu Bảo quay đầu lại và nói với Khương Mỹ Lâm.
“Chị gái em?!” Khương Mỹ Lâm chế nhạo:
“Khương Tiểu Bảo, bình thường cha dung túng cho những hành động gây rối của em, chị cũng không muốn nói! Nhưng bây giờ chị thấy em thực sự muốn làm phản rồi, đừng quên thân phận của mình, bớt qua lại với một số người không đàng hoàng đi!"
Livestream vẫn không dừng, A Tam đứng ở phía sau Khương Mạn bọn họ, cảnh tượng này đã được phát sóng.
(Mẹ kiếp! Cô gái này là ai vậy!)
(Có biết nói chuyện không vậy? Cô chửi ai là người không đàng hoàng?)
(Mũi sắp dài đến tận đỉnh đầu, vừa mở miệng đã ngạo mạn ngút trời, đây là chị gái của Khương Tiểu Bảo sao?)
(Bây giờ tôi mới biết rằng tên đầy đủ của Bảo nhi gia là Khương Tiểu Bảo đấy, cậu ta cũng họ Khương à? Sẽ không phải là người một gia đình với Khương võ thần chứ?)
Sắc mặt của Khương Tiểu Bảo thay đổi: "Chị hai, chị có thể nói chuyện cẩn thận được không, chị biết rõ chúng ta..."
Cậu ta không nói nữa, liếc nhìn A Tam, nuốt những lời đó xuống rồi khó chịu nói:
"Chị mặc kệ em đi! Trước đây chị chưa từng quản em, sao bây giờ lại quan tâm nhiều như vậy?"
"Là em muốn đi cùng chị gái em đến ghi hình gameshow. Hợp đồng cũng đã ký rồi, lời đàn ông đã nói ra thì phải giữ lời!"
“Câm miệng lại!” Khương Mỹ Lâm hét lên, cô ta bước xuống, nhìn chằm chằm vào Khương Mạn với ánh mắt lạnh lùng.
"Tên ngốc này không có đầu óc, dỗ dành vài câu ngon ngọt là có thể bị lừa, nhưng dù ngu ngốc đến đâu vẫn là người của nhà chúng tôi."
"Cậu ấy sẽ không tiếp tục ghi hình nữa, tiền vi phạm hợp đồng là bao nhiêu chúng tôi cũng sẽ đền!"
“Ha.” Khương Vân Sênh mỉm cười, khuôn mặt điển trai, đôi mắt lãnh đạm, không che giấu vẻ ghét bỏ: “Thiển cận đến nực cười.”
“Cô có thể thay Khương Tiểu Bảo quyết định sao?” Khương Mạn nhẹ giọng nói.