*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Năm đó khi cha mẹ bị giết chết thì anh đã hiểu chuyện rồi. Cảnh tượng đẫm máu ấy theo anh ta lớn lên.
Lúc đó Khương Mạn và Khương Tử Mặc còn quá nhỏ nên không thể nhớ được gì. Nhưng đối với Khương Vân Sênh, Khương Lệ Sính và cả Khương Nhuệ Trạch thì đó là một cơn ác mộng khó đối mặt!
Advertisement
Cơn ác mộng đã quấn vào sâu thẳm trong tâm hồn họ hơn 20 năm trời!
Cho dù Khương Vân Sênh có lý trí như thế nào cũng khó có thể bình tĩnh đối mặt với người nhà họ Khương.
Thái độ đúng mực nhất của anh ta là không nói ra những lời xấu xa và duy trì phép lịch sự và giao tiếp xã hội bình thường.
Advertisement
“Anh hai, anh không thấy thằng bé đó trông rất giống em sao?” Khương Mạn nói nhỏ.
Khương Vân Sênh sửng sốt, vô thức nhìn về phía Khương Tiểu Bảo, ánh mắt hơi lóe lên.
"Anh và anh cả và anh ba đều giống mẹ hơn. Dù em và anh tư là sinh đôi, nhưng em và anh ấy cũng không giống nhau."
"Đó không phải là tại sao ban đầu các anh không nhận ra em sao?"
"Mặc dù em không giống cha mẹ, nhưng rất giống cô của chúng ta."
"Lúc trước, ngay cả anh và anh cả đều cho rằng cô của chúng ta đã chết. Nếu Phong Lăng không gặp và biết cô còn sống và ở trong tay nhà họ Khương thì có lẽ bây giờ chúng ta vẫn chưa nhận ra nhau."
Khương Vân Sênh gật đầu: "Anh cả luôn tìm kiếm tung tích của cô, nhưng nhà họ Khương giấu cô quá kỹ nên cũng không có manh mối gì."
"Nói không chừng bây giờ manh mối đang tìm tới tận cửa rồi."
Khương Mạn chậm rãi nói: "Em đã điều tra Khương Tiểu Bảo, cậu ta được bác hai nhà họ Khương nuôi dưỡng. Khương Mỹ Lâm và người anh kia luôn không nhòm ngó gì đến cậu ta, quan hệ rất lạnh nhạt."
"Anh không phát hiện ra sao? Cậu ta và Khương Mỹ Lâm không hề giống nhau, kể cả cậu ta và bác hai đó của chúng ta cũng không có điểm gì giống nhau."
"Khương Tiểu Bảo trông giống cô của chúng ta hơn, Khương Nhược Lai."
"Thú vị hơn chính là ngôi nhà này."
Khương Mạn chỉ vào biệt thự bên cạnh, nó giống như một tòa nhà cổ kiểu phương Tây, mang rất nhiều dáng dấp của thế kỷ trước.
"Nơi này được tên là biệt thự Lai Nhược, quyền sở hữu được đăng ký dưới tên của Khương Tiểu Bảo. Trước đó... chủ sở hữu của tòa nhà này là cô của chúng ta. Đáng ra anh cả phải điều tra ra chuyện này mới đúng."
Đồng tử Khương Vân Sênh co rút lại: "Tiểu Mạn, lẽ nào em nghi ngờ..."
“Chỉ là phỏng đoán thôi.” Ánh mắt Khương Mạn u ám, nói: “Anh hai, cha của chúng ta và bác hai nhà họ Khương có cùng một mẹ sinh ra không?
Khương Vân Sênh lắc đầu: "Không phải, bà nội của chúng ta là vợ hai của ông nội."
"Khương Nghiệp Thành và Khương Nghiệp Minh là con của người vợ đầu tiên của ông nội."
"Cho nên, trong nhà họ Khương chúng ta chỉ có một người thân là cô!"
Ánh mắt Khương Mạn trong veo nhìn thiếu niên nổi loạn cách đó không xa.
"Anh hai, em có một phỏng đoán. Tuy rằng phỏng đoán này cẩu huyết và thô tục, nhưng hợp tình hợp lý với người nhà họ Khương."