Khương Vân Sênh giải thích về tình hình ngắn gọn, mặt PD biến sắc.
"Bây giờ chúng ta không chắc chuyện gì đã xảy ra với người phụ nữ vừa đặt đồ ăn kia. Nếu số 95 là tín hiệu cầu cứu thì chắc chắn bây giờ cô ấy đang gặp nguy hiểm."
Advertisement
Khương Vân Sênh hít sâu một hơi: "Đề phòng lỡ như mười lăm phút sau chúng tôi vẫn chưa xuống thì anh hãy lập tức báo cảnh sát."
"Tiểu Bảo và tôi sẽ lên đó và gõ cửa. Nếu không có nguy hiểm thì tốt nhưng nếu có nguy hiểm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để câu giờ."
Advertisement
PD nhanh chóng gật đầu, đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải tình huống như vậy nên lúc da đầu đã trở nên tê dại.
"Hãy thông báo cho đạo diễn Lý, gopro livestream vừa rồi mà Tiểu Bảo đeo, nói không chừng có một số cư dân mạng đã nhận thấy vấn đề rồi."
"Bây giờ là thời đại công nghệ thông tin, tin tức lan truyền rất nhanh. Nếu tên du côn đó tình cờ xem được livestream hoặc lướt Internet rất có thể sẽ khiến anh ta kích động!"
"Tất nhiên, đây đều là suy đoán của tôi. Thời gian cấp bách, không nói nhiều nữa."
Khương Vân Sênh nhanh chóng cởi bỏ quần áo đồng phục và mũ bảo hiểm trên người ra.
Lúc này, hai người không tìm được thứ gì để tự vệ nên Khương Tiểu Bảo nhặt một cục đá trên mặt đất lên. Không cần biết nó hữu ích hay không, cứ mang theo đã.
Cả hai hướng mắt về phía cửa sổ tầng tám rồi âm thầm quay lại, sau khi vào hành lang, cả hai lao thẳng lên tầng tám với tốc độ nhanh nhất có thể.
……
Trong phòng vệ sinh.
Lý Hân Nguyệt thở thoi thóp, ngã xuống đất, trán bắt đầu chảy máu, gần như không còn chút sức sống nào.
Dương Hổ ngồi ở bên cạnh, cơ mặt co rút một cách kỳ lạ: "Chết... chết rồi à?"
"Ha ha, chết rồi... chết cũng tốt, đồ đ ĩ đều đều đáng chết... tất cả đều đáng chết..."
Anh ta đứng dậy, đôi mắt thất thần, nụ cười méo xệch và gớm ghiếc.
"Những người có lỗi với tôi đều đáng chết, thế giới này đều đáng chết..."
Dương Hổ lao vào bếp, vặn gas lên, lấy xăng đã chuẩn bị sẵn để đổ xuống nền nhà thì bỗng có tiếng gõ cửa.
"Xin chào, tôi là nhân viên giao hàng vừa rồi. Hình như tôi đã giao nhầm đồ. Làm phiền anh/ chị có thể mở cửa để lấy lại được không?"
Dương Hổ nhìn thẳng về phía cánh cửa sắt, từng bước từng bước đi tới.
Anh ta nhìn chằm chằm vào cửa và nhìn ra ngoài qua cái lỗ trên của.
Dần dần, khóe miệng anh ta hé mở, nụ cười càng ngày càng điên cuồng.
"Trông thật sự đẹp trai đó chứ..."
"Những tên dùng khuôn mặt đẹp để quyến rũ phụ nữ đều đáng chết..."
"Các người đều đáng chết!!!"
Đột nhiên, anh ta thu nụ cười quái đản và gớm ghiếc của mình lại rồi nhét chai xăng vào cạp quần.
Dương Hổ hào phóng mở cửa, nhìn thẳng vào Khương Tiểu Bảo đang ở ngoài cửa.
"Cậu là chàng trai vừa ship đồ ăn à? Cậu đến thật đúng lúc. Bệnh động kinh của vợ tôi lại tái phát. Làm phiền cậu giúp tôi khiêng cô ấy xuống dưới với!"
Dương Hổ tỏ ra lo lắng giống như nhìn thấy cứu tinh, cúi người hoảng hốt như một kẻ yếu ớt đáng tin cậy.