Khương Mạn: "Nếu em có thể viết truyện ngắn 18 + 100.000 chữ cũng được."
Khương Tiểu Bảo: "..." Đây là lời mà một người chị, một nữ minh tinh có thể nói ra sao?
Advertisement
Khương Tiểu Bảo đắn đo giữa luận văn 100.000 chữ và truyện ngắn 18 + 100.000 chữ trong giây lát, cuối cùng cậu ta vẫn chọn cái đầu tiên, cái phía sau... có vẻ dễ đi tù.
Nhìn thấy Khương Mạn bọn họ sắp rời đi.
Advertisement
Khương Tiểu Bảo có chút lo lắng, túm lấy vạt áo của cô: "Vậy thì... gameshow cũng đã ghi hình xong rồi, sau này chị sẽ nhận em đúng không?"
Khương Mạn trêu đùa: "Vấn đề này, chị còn phải xem xét xem luận văn của em viết như thế nào đã."
Mặt Khương Tiểu Bảo biến sắc, có nhất thiết phải nhẫn tâm như vậy không!
“Đúng rồi, biệt thự ở Lai Nhược đó là của em sao?” Đột nhiên Khương Mạn hỏi.
"Nó là của em, là quà cha em tặng cho em khi em 18 tuổi. Sao vậy?"
Quà?
Khương Mạn cười nhẹ: "Có vẻ phong thủy khá tốt, tên cũng rất hay."
"Đương nhiên rồi! Chị không biết thôi, vì biệt thự đó mà chị hai của em suýt nữa đã trở mặt với em!"
"Ồ?"
“Chị ấy luôn muốn có căn biệt thự đó và muốn cha em tặng nó cho chị ấy, nhưng cuối cùng cha em lại tặng nó cho em, he he.” Khương Tiểu Bảo đắc ý: “Lúc đó chị ấy đã vô cùng tức giận!
Khương Mạn và Khương Vân Sênh nhìn nhau.
“Tiểu Bảo, em có biết rằng mình còn có một người cô không?” Khương Vân Sênh hỏi một cách thăm dò.
“Em biết.” Khương Tiểu Bảo gật đầu: “Em còn đã từng gặp rồi.”
Khương Mạn và Khương Vân Sênh đều sửng sốt.
“Gặp rồi à?” Giọng điệu của Khương Mạn không thay đổi: “Ở đâu?
“Ở biệt thự Nam Sơn.” Khương Tiểu Bảo nhún vai: “Em cũng mới biết cách đây không lâu, cha em cũng thường đến đó để chăm sóc cô.”
Cậu ta nói xong liền nhớ ra điều gì đó, nhìn hai người Khương Mạn với biểu cảm kỳ quái:
"Chị, anh họ, có phải các người có thù hận sâu sắc với nhà em và nhà bác cả không?"
“Sao em lại hỏi như vậy?” Khương Mạn nhìn cậu ta cười nửa miệng.
Khương Tiểu Bảo bĩu môi: "Em cũng không phải là người không có đầu óc. Nếu là quan hệ tốt, tại sao hơn mười mấy năm trời em lại không biết mình có chú ba, còn có anh họ, chị họ là các người?"
"Hơn nữa…" Khương Tiểu Bảo nuốt những lời còn lại xuống.
Hơn nữa cha còn nói, gia đình em có lỗi với các người…
"Thật ra, cha em và anh cả của em đều rất tốt. Chỉ là chị hai của em... Chị ấy, Haizz! Mặc kệ chị ấy đi."
Khương Mạn nở nụ cười: "Em có thể gặp được cô không?"
Khương Tiểu Bảo gật đầu.
"Vậy thì hẹn một mốc thời gian, em dẫn chị đến gặp bà ấy nhé."