Arthur lắc đầu: “Chú Bạc thật là ngốc, trước kia còn có thể dùng nhan sắc làm vũ khí, giờ ngay cả chút vốn liếng đó cũng chẳng còn nữa rồi.”
Bạc Thiên Y đồng cảm sâu sắc: “Chị cũng cảm thấy anh trai chị lúc để tóc dài còn có tí ra hình người, giờ thì ra cái giống gì đây? Trên mặt thêm một vết sẹo nữa là hoàn toàn ra dáng một tên tội phạm bị truy nã.
Hiển nhiên, trên phương diện sỉ nhục anh trai, sỉ nhục chú thì Arthur và Bạc Thiên Y mãi mãi có chung tiếng nói.
Advertisement
Trong thời gian ghi hình của ‘Một cuộc sống khác’ mùa 2, Khương Tử Mạn cũng đang bận việc, lúc này cũng chỉ vừa mới tới trang viên thôi.
Vừa thấy Bạc Hạc Hiên, sắc mặt anh ấy càng trở nên không thân thiện.
Advertisement
“Anh qua đây, chúng ta nói chuyện một chút.”
Anh vợ mời, Bạc ảnh đế đâu dám không theo.
Khương Mạn giả vờ không nghe, không thấy, trong lòng hơi chột dạ.
Mẹ nó, không nhẽ cái vụ vải thưa che mắt thánh kia lại bị anh tư mơ thấy rồi?
Khương Nhuệ Trạch chạy lại bên người em gái nói: “Thằng tư với lão Bạc có vụ gì vậy? Hồi Tết anh đã muốn hỏi rồi, bọn họ rốt cuộc là có bí mật nhỏ gì vậy?
Khương Mạn hỏi ngược lại: “Anh ba thì sao? Bí mật nhỏ của anh và Điềm Điềm chuẩn bị khi nào công khai?”
Khương Nhuệ Trạch hoảng hốt: “Nói vớ nói vẩn, anh và con nhỏ đó thì có bí mật gì chứ!”
Khương Mạn cười haha, không hề cho anh ấy chút thể diện nào.
Rất nhanh sau đó cô liền không cười nổi nữa rồi.
Nghĩ tới năng lực thần kỳ của anh tư, thì cô....
Cười người hôm trước hôm sau người cười, cảm giác hoàn toàn không giống nhau!
Khương Mạn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy bản thân vẫn nên trốn đi thì hơn!
Ngoài kia mưa gió bão bùng thì cứ để Bạc Hạc Hiên gánh đi! Có đàn ông là phải lấy ra dùng, không thì có để làm gì!
Sự sỉ nhục à, hầy, xin lỗi chứ tôi bận rồi!
Khương Mạn đi về phía vườn hoa, lại gọi điện cho Khương Tiểu Bảo, lần này không phải là không ai nghe máy mà là bị tắt máy.
Một phút sau, lại có cuộc gọi lại.
“Dậy rồi à?” Khương Mạn hỏi.
Khương Tiểu Bảo im lặng một lúc lâu, giọng nói u buồn chưa từng thấy: “Chị...em đưa mọi người đi gặp cô, nhưng trước đó chị phải hứa với em hai chuyện...”
Khương Mạn nheo mắt: “Nói đi.”
Khương Tiểu Bảo hình như có hơi sụt sịt: “Chị không được trở mặt không nhận người, không nhận em.”
Khương Mạn day trán: “Chuyện tiếp theo.”
Khương Tiểu Bảo òa khóc, khóc đến đau lòng: “Chị không được đánh chết em——”