"Ông ấy không phải người xấu. Những năm qua, ông ấy đều ngăn cản anh cả và chị hai em tiếp xúc với nhà bác cả!"
"Còn cô của chúng ta... Ông ấy đã cứu sống bà ấy. Ông ấy luôn cảm thấy áy náy, cảm thấy mình có lỗi với các người."
Advertisement
Khương Tiểu Bảo vô cùng lo lắng. Cậu ta muốn thanh minh cho cha mình, nhưng lại biết rằng những lời này không có tác dụng gì.
Nếu đổi lại là cha mẹ ruột của cậu ta bị giết, bị ép phải rời xa gia tốc 20 năm thì e rằng việc đầu tiên cậu ta làm là xông ra và chém chết kẻ thù!
Advertisement
Tha thứ ư? Dựa vào cái gì mà cầu xin sự tha thứ chứ...
Khương Tiểu Bảo không cầu xin, cậu ta chỉ... chỉ hy vọng rằng Khương Mạn sẽ không giết Khương Nghiệp Minh.
Khương Mạn thở nhẹ một hơi: "Gia đình chị sẽ một sống một còn với gia đình Khương Nghiệp Thành. Về phần cha em..."
"Trước khi có bằng chứng chắc chắn, chị sẽ không làm gì ông ấy."
"Nếu như ông ấy thực sự cứu cô chúng ta..."
Phần còn lại của câu nói, Khương Mạn không nói nốt.
Việc nào ra việc ấy, năm đó có lẽ Khương Nghiệp Minh đã biết tất cả mọi chuyện. Nếu ông ta không cấu kết với gia đình bác cả làm chuyện xấu mà lựa chọn không quan tâm thì cô cũng sẽ không coi ông ta là kẻ thù.
Nhưng cô cũng không phải thánh nhân, nếu nói không có chút oán hận nào thì chuyện đó là không thể.
Nếu như ông ta đã cứu sống Khương Nhược Lai thì cô bằng lòng cảm ơn Khương Nghiệp Minh về chuyện này. Tất nhiên, điều này chỉ đại diện cho cá nhân cô mà thôi.
"Còn một chuyện nữa…"
Khương Tiểu Bảo hít một hơi thật sâu: "Em nghe nói cô của chúng ta có năng lực khác người thường. Chị ơi, chị và Arthur cũng có loại năng lực đó đúng không?"
Đồng tử của Khương Mạn co rút lại, suýt chút nữa phanh gấp xe lại.
Cô nghiêng đầu nhìn Khương Tiểu Bảo: "Em nói cái gì?"
Khương Mạn nhanh chóng bình tĩnh lại, Khương Tiểu Bảo không dám giấu diếm, cậu ta đã kể hết những gì tối qua mình đã nghe được.
Trong xe, bầu không khí lạnh đến cực điểm. Arthur ngồi ở hàng ghế sau, cơ thể đã run lên.
Đặc biệt là khi nghe nói nội tạng của Khương Nhược Lai được lấy ra dùng để nghiên cứu loại thuốc tái sinh gì đó, sắc mặt cậu bé trắng bệch như tờ giấy, ngồi co quắp trên ghế, tay chặt hai chân. Thỉnh thoảng quanh đôi mắt tím đó lại xuất hiện những mạch máu màu đen.
Khương Mạn đang lái xe mà tay cũng run lên, cô nhận ra tình hình không ổn của Arthur nên nhanh chóng dừng xe lại.
"Arthur!"
Cô kéo phanh tay, ngả người ra sau và nắm lấy tay Arthur: "Bình tĩnh lại đi."
Siêu năng lực của cô từ từ tiến vào cơ thể cậu bé, vô cùng ấm áp, xoa dịu trái tim sợ hãi và căng thẳng của cậu bé.
Arthur nắm chặt tay cô, mặt tái nhợt, hít sâu mấy hơi, mạch máu đen quanh mắt cũng từ từ mờ đi.