Hoàng Hải nhanh chóng lấy ra một chiếc gương nhỏ rồi đưa cho anh ta.
Khương Mạn âm thầm thu tay lại, bắt gặp ánh mắt không hài lòng của Bạc Hạc Hiên, cô liền nhún vai.
Advertisement
"Làm sao có thể như vậy..." Hoàng Tư Vân sờ sờ khóe mắt mình, vô thức nhìn Khương Mạn: "Khương..."
Anh ta ngừng nói, liếc nhìn Vương Đại Kiến, nuốt tên Khương Mạn xuống, đổi cách gọi khác:
"Chị đại, vừa rồi chị đã làm như thế nào vậy? Sao vừa mới đây mà tôi đã khỏi bệnh rồi?"
Khương Mạn nhìn "cậu em" này với vẻ mặt sầu não.
Advertisement
Một khi đã có hành vi gian dối thì ai cũng phải chịu trách nhiệm?
"Trong cơ thể con người có rất nhiều huyệt đạo. Việc kích thích các huyệt đạo có thể giúp phục hồi các chức năng của cơ thể, tương tự như một loại khởi động lại."
Khương Mạn nói bừa mà không chớp mắt: "Tôi chỉ đang giúp cậu bình tĩnh lại thôi."
"Đây, đây lẽ nào là điểm huyệt trong truyền thuyết sao?"
“Ừ.” Khương Mạn gật đầu.
Ông An mím miện lại: Đây là sự lừa bịp trong truyền thuyết mà..
Bạc Hạc Hiên nhìn Khương lừa bịp, em chỉ có thể lừa kẻ ngu ngốc thôi.
Ánh mắt của Hoàng Hải cũng tỏ vẻ ngưỡng mộ.
Không hổ danh là Khương võ thần! Đây thực sự là võ thần, còn biết cả điểm huyệt!
"Vậy thì... Vậy thì tôi có thể khỏi bệnh được không? Tôi sẽ không chết đúng không? Chị đại, chị nhất định có cách đúng không?!"
"Hay là chị lại điểm huyệt tôi vài cái nữa để giải độc! Đúng vậy! Điểm huyệt giải độc!"
Khương Mạn: "(• _ •)?"
Ông An: "(罒 ω 罒)"
Bạc Hạc Hiên: "..." Xoa xoa lông mày.
Ông An nhẹ giọng nói: “Tên này bị lừa đi tiêm thì cũng có lý thôi”.
Bạc Hạc Hiên: "Ừm."
Ông An: "Có phải những người nổi tiếng như các người đều không chú ý đến việc phát triển trí tuệ không?"
Bạc Hạc Hiên liếc ông ta một cái.
Ông An mím môi: "Ngoại trừ cậu và vợ cậu ra."
Khương Mạn nhìn Hoàng Tư Vân, không nhịn được liền nói: "Gần đây cậu vẫn đang đọc truyện phiêu lưu ký gì đó à?"
Hoàng Tư Vân đỏ mặt.
Lần trước, trong cuộc phỏng vấn trên phim trường "Chiến cốt", anh ta đã làm ra một trò cười.
"Tôi đang đọc “Cuộc phiêu lưu của Robinson..." Anh ta nói lí nhí.
“Có thể giải độc à?!” Hiện tại, Hoàng Tư Vân chỉ muốn sống sót.
Khương Mạn mở miệng khó nói: Có lẽ nó có thể bổ não...
Thấy không có ai ngó ngàng gì đến mình, Vương Đại Kiến trở nên lo lắng.
Ông ta có thể nghe ra Hoàng Tư Vân chỉ là đàn em! Ở đây còn có một người chị lớn nữa!
"Chị lớn, tôi đã nói hết rồi mà, thả tôi ra đi!"
Khương Mạn nhìn Hoàng Tư Vân với ánh mắt bất mãn, mặt anh ta tỏ ra ấm ức, vừa rồi chỉ là anh ta nhất thời nhanh miệng thôi.
"Vương Tuệ Kỳ là như thế nào?"
“Cô ấy?” Vương Đại Kiến sửng sốt một chút, sau đó ngập ngừng nói, “Tôi không thể nói chắc chắn về tình hình của cô ấy. Gần đây, loại thuốc tiêm thẩm mỹ đó mới có vấn đề.”
"Ông không thông báo với cô ta rằng nó có vấn đề sao?"
"Đương nhiên là tôi nói rồi! Dù sao con bé cũng là cháu gái của tôi, nhưng nó không nghe!"