“Vậy để cháu ở lại cho.” Tang Điềm nói: “Cháu ở lại với em, Bạc tiểu……anh rể, em có thể ở lại không?”
Bạc Hạc Hiên dùng ánh mắt thâm ý nhìn cô một cái, cuối cùng mới gật đầu.
Advertisement
Sau khi tất cả mọi người đi ra. Bạc Hạc Hiên mới hỏi Tang Điềm một câu: “Cô thích Khương Nhuệ Trạch à?”
Tim Tang Điềm đập thịch một cái, trợn mắt. Không phải……cái đồ Bạc tiểu tam tự nhiên hỏi cái này làm gì.
“Anh, anh không phải có chuyện hỏi Vịnh Vịnh à! tôi……chuyện của tôi và Khương Nhuệ Trạch thì có liên quan gì tới Vịnh Vịnh?”
Advertisement
“Xin lỗi.”
Đột nhiên đối phương nói xin lỗi làm Tang Điềm có chút hoang mang.
Bạc tiểu tam ăn nhầm thuốc à?
Bạc Hạc Hiên không hỏi chuyện của Tang Điềm và Khương Nhuệ Trạch nữa, nhìn đứa nhỏ trên giường hỏi: “Vịnh Vịnh, có thể nói cho chú biết làm sao lại bị rơi từ trên lầu cao xuống không?”
Mặt Vịnh Vịnh lập tức tái mét, môi run run nước mắt trào ra: “Là……là một chú ném cháu xuống……”
Nói xong cậu bé quay qua nhìn Tang Điềm, ánh mắt có chút thất thần. “Kia……chú kia bảo…..đều tại chị Điềm Điềm……tại chị Điềm Điềm và cái gì Khương hẹn hò với nhau…….”
Mặt Tang Điềm lúc này vô cùng khó coi.
Bạc Hạc Hiên yêu cầu cô của Tang Điềm tránh đi cũng vì điều này. Còn về phần Tang Điềm……anh cảm thấy chuyện này không thể giấu được Tang Điềm. Đối phương có quyền được biết.
Sau khi đi ra ngoài, Tang Điềm có chút trầm mặc, cô của Tang Điềm chuẩn bị vào phòng thì bị Tang Điềm kéo lại, “Cô……cháu xin lỗi.”
Cô của Tang Điềm sững sờ, nhưng vẫn quan tâm tới tình hình con trai hơn nên cũng không hỏi gì nhiều mà đi thẳng vào phòng.
Chỉ có bố mẹ Tang Điềm thì hỏi cô, nhưng Tang Điềm lại lắc đầu, giục bọn họ đi vào phòng.
“Chuyện này cô không cần thấy có lỗi.”
Bạc Hạc Hiên hơi trầm mặc, anh không biết cách an ủi người khác. Đặc biệt là con gái, ngoài Khương Mạn ra. Mặc dù rất có khả năng Tang Điềm sẽ trở thành chị dâu của anh, nhưng bây giờ vẫn được tính là tình địch.
“……Khương Nhuệ Trạch và Yêu Nhi…..cô đừng trách bọn họ.”
“Là do tôi lơ là việc bảo vệ mọi người.”
Áp lực quanh thân Tang Điềm giảm xuống, sau khi nghe thấy lời này thì biểu cảm của cô có chút kì quái.
“Tôi làm gì mà phải trách em gái của Khương Nhuệ Trạch.”
“Đầu tiên không nói tới việc tôi có yêu đương với Khương Nhuệ Trạch hay không, kể cả tôi trở thành bạn gái của anh ấy thật, chả nhẽ đó là lý do để mấy người kia hại tôi và hại người nhà tôi sao? Không! Đây không thể là lý do được!”
“Mấy kẻ xấu luôn cặn bã như vậy!”
Mắt Tang Điềm đỏ ứng, nước mắt ừng ực trong mắt, cô khịt mũi: “Bọn họ hại tôi, xuống tay với Vịnh Vịnh, thì đây chính là cặn bã của cặn bã.”
“Tôi phải đi tìm chị tôi mách tội bọn chúng, còn có đồ Bạc tiểu tam anh nữa! anh cũng phải giúp tôi chứ! Giúp tôi giết bọn chúng!”
“Không thì hàng ngày tôi sẽ càm ràm với chị tôi, để chị tôi khai trừ anh ra khỏi hậu cung!”
Sự thật chứng minh, Bạc Hạc Hiên đã đánh giá thấp Tang Điềm. Không hổ là Tang cay xé lưỡi, đến cả Khương Nhuệ Trạch cũng thu phục được!