"Đừng đánh giá bản thân mình quá cao, được không? Không phải tất cả đàn ông tiếp cận cô chỉ để theo đuổi cô đâu!"
“Tôi biết mà.” Khương Mạn gật đầu và nhướng mày: “Không phải đàn ông nào cũng có thể còn thở sau khi tiếp cận tôi.”
Sở Thánh Kỳ chửi thề một câu, ngậm điếu thuốc trong miệng rồi rời đi, nhưng trong mắt lại nở một nụ cười.
Advertisement
Là bạn bè? Có lẽ đã trở thành bạn bè rồi.
Vấn đề này còn cần một câu trả lời rõ ràng sao? Tự hiểu đi.
Sau khi Bạc Hạc Hiên nói chuyện với ông Sở xong, anh từ chối lời mời ở lại đó ăn tối rồi cùng Khương Mạn về nhà.
Hai người cùng nhau đi dạo trong khu dân cư, đây cũng là khoảng thời gian nhàn rỗi hiếm hoi.
Đột nhiên Bạc Hạc Hiên nói: "Anh không hạn chế việc em kết bạn."
Khương Mạn không nhịn được cười: "Không phải anh nói chuyện với ông Sở sao? Còn nghe lén em nói chuyện nữa."
"Ừm, dù sao thì anh cũng khá ghen."
Khương Mạn liếc anh một cái: "Đức tính của đàn ông."
"Việc kết bạn là phụ thuộc vào duyên số. Không phải em cũng có những người bạn là nam giới sao, ví dụ như anh Tự, Trần đầu trọc, đồng chí Lão Vân, Lý lão âm, A Tam... đều không phải sao?"
"Sở Thánh Kỳ... Tên này quá kiêu ngạo, cần phải có một chút thời gian để anh ta tém tém lại."
Bạc Hạc Hiên cười và nói: "Anh ta cũng khá hiểu biết đó chứ."
"Anh ta thật sự không nghĩ tới chuyện theo đuổi em đâu." Khương Mạn hiểu rất rõ về bản thân:
"Chỉ là lúc đầu em đã thắng anh ta cuộc đua xe nên sự không phục trong lòng anh ta không vừa ý đã khơi dậy một chút hứng thú và tính cạnh tranh thôi. Thích một người đâu có dễ dàng như vậy."
"Thích một người rất dễ dàng." Bạc Hạc Hiên sửa lại câu nói của cô, giơ tay và ôm lấy cô, trong lòng bộc lộ sự chiếm hữu.
Khương Mạn ngẩng đầu nhìn anh: "Thích anh cũng không khó."
Cô đột nhiên tò mò: "Nói mới nhớ, hình như em chưa thấy anh từng có người bạn là nữ nào."
Biểu cảm của Bạc Hạc Hiên có chút kỳ lạ: "Mối quan hệ của anh và quý phi Đại Ngọc của em cũng khá tốt."
Xét cho cùng, ở một khía cạnh nào đó, đồng chí Tôn Đại Ngọc đã từng là trợ thủ đắc lực nhất!
“Ta biết chuyện anh xúi giục cô ấy làm gián điệp rồi nhé.” Khương Mạn có chút khinh thường.
“Vậy bạn nhỏ Khương Mạn muốn biết cái gì nào?” Bạc Hạc Hiên cúi đầu nhìn cô trêu trọc.
"Anh Bạc trông đẹp trai, hấp dẫn như vậy, chẳng lẽ trước đây anh không thu hút chút ong bướm nào sao?"
“Em ghen à?” Bạc Hạc Hiên trêu chọc.
Khương Mạn sửa lại: "Em chỉ tò mò thôi."
"Để anh nghĩ xem..."
Chắc chắn là có nhưng Bạc Hạc Hiên không thể nhớ hết.
Cuộc đời anh được chia rõ ràng ra làm ba phần. Quá khứ đen tối khi gia nhập Zeus, những năm tháng ngây ngô khi vừa mới bước chân vào làng giải trí. Còn khi anh gặp Khương Mạn, cô đã trở thành ánh sáng của anh.
"Có lẽ là có, nhưng anh không thể nhớ được bọn họ là ai..." Bạc Hạc Hiên suy nghĩ một cách nghiêm túc: