*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Để khi về anh lên mạng tra những scandal của mình đã nhé."
"Chậc chậc chậc, người đàn ông này, anh thôi đi nhé."
Ngay khi cả hai về đến nhà, Khương Tử Mặc liền nói: “Anh Nhuệ Trạch về nước rồi.”
Advertisement
“Anh ba về đến rồi à?” Khương Mạn kinh ngạc.
Mọi người trong gia đình đều biết về tình hình của Khương Nhuệ Trạch ở khu vực phía Tây. Mặc dù, lần này Khương Nghiệp Thành đã bỏ chạy, nhưng ông ta cũng bị mất một tay rồi.
Advertisement
Các anh em nhà họ Khương cũng coi như đã thu được một chút lợi rồi.
Vốn dĩ Khương Nhuệ Trạch nói vài ngày nữa mới về nhưng đã về sớm hơn.
"Ừm, vừa mới ra khỏi sân bay. Tối nay gặp ở nhà anh cả." Khương Tử Mặc dừng lại một chút: "Anh ấy muốn đi giải quyết một số việc cá nhân trước."
“Có lẽ là đi gặp Điềm Điềm?” Khương Mạn không nhịn được cười: “Em sắp có chị dâu ba rồi.
"Tốc độ của anh hai cũng khá nhanh. Chỉ còn lại anh và anh cả thôi đó."
Khương Tử Mặc luôn cảm thấy ánh mắt cô nhìn mình như thể đang nhìn một miếng thịt mỡ lớn đang chờ được giá cao thì bán.
"Em lên lầu chờ anh! Anh có chút việc muốn nói với em về bài hát mới."
Khương Mạn “dạ” một tiếng rồi đi lên lầu.
“Anh có chuyện gì muốn nói với em à?” Bạc Hạc Hiên hỏi.
Khương Tử Mặc ra hiệu cho anh đi theo anh ta vào vườn hoa, thậm chí còn gọi cả Arthur.
Bạc Hạc Hiên mơ hồ ngửi thấy mùi gì đó bất thường.
"Còn có một chuyện Tiểu Mạn vẫn chưa biết đó là lần này Khương Nghiệp Thành đã được cứu đi rồi."
Bạc Hạc Hiên cau mày.
"Cậu quen biết người đã cứu ông ta. Nghe anh ba nói người kia cũng đã ở trong Zeus một thời gian."
Vẻ mặt của Bạc Hạc Hiên thay đổi: "Ai vậy?"
Khương Tử Mặc nhìn anh không rời mắt: "Nghe nói, đối phương tên là Kiều, cậu còn nhớ không?"
Hai mắt Bạc Hạc Hiên hơi nheo lại, là cô ta...
Arthur lạnh lùng nói: "Người phụ nữ này vẫn còn sống sao? Hồi đó cô ta cứ quấn lấy chú, muốn ngủ với chú, chú Hiện, sao chú có thể nhân từ mà không gi ết chết cô ta chứ?"
Mặt Khương Tử Mặc không chút cảm xúc, ồ một tiếng dài rồi nói: "Vậy hoá ra thực sự là món nợ phong lưu của cậu à..."
Bạc Hạc Hiên cảm thấy đau đầu.
Ý đồ của Khương Tử Mặc...
Dường như anh đã biết lý do tại sao đối phương gọi cả Arthur tới rồi.
"Về chuyện này, em sẽ giải thích với mọi người."
Vẻ mặt Bạc Hạc Hiên nghiêm nghị, đôi mắt của anh cũng tối sầm lại.