Anh Lưu có cảm giác sảng khoái lạ thường, anh ta cười híp mắt nói: “Khoảng....bằng giá một căn hộ chung cư cao cấp ở vành đai I của Bắc thành.”
Mẹ Tang Điềm lập tức đặt chiếc vòng về vị trí cũ, khó tin nói: “Vậy....vậy chẳng phải là phải tới mấy nghìn vạn sao?”
Advertisement
Anh Lưu: “Nếu mang đi bán đấu giá, mấy tỷ cũng không thành vấn đề.”
Hai vợ chồng nhìn nhau.
Advertisement
Mẹ Tang Điềm buột miệng: “Tang Điềm điên rồi à, tốn nhiều tiền như thế chỉ để mua chiếc vòng vớ vẩn này? Không đúng, nó kiếm được nhiều tiền thế sao?”
Lời này quả thực là chỉ có mẹ ruột mới nói ra được.
“Khụ, cái này là bạn của Điềm Điềm tặng.”
Trong lòng hai vợ chồng khẽ giật mình, hai người đương nhiên là tin tưởng nhân phẩm của con gái mình, nhưng trong giới này có một số thứ, người bình thường cũng từng nghe qua.
Cha Tang Điềm sa sầm mặt xuống: “Người ta tặng là nó liền nhận sao? Thứ đồ đắt tiền vậy sao có thể tùy ý nhận?”
“Bây giờ nó……thôi, đợi nó hoàn thành công việc chú lại đi nói chuyện lại với nó vậy.
“Tiểu Lưu, cháu thu lại đồ đi, chúng ta không mong con gái giàu sang phú quý gì, nó vào cái giới này cũng là vì nó thích công việc nghệ thuật, nhưng những thứ dơ bẩn, không trong sạch, con gái nhà họ Tang tuyệt đối không thể dính vào!”
“Thứ này cậu giúp Tang Điềm trả lại cho người bạn kia của nó đi, chú sẽ nói chuyện đàng hoàng lại với nó, bất kể thế nào, cũng không thể tùy tiện nhận món quà đắt tiền như thế từ người khác được!”
Cha Tang Điềm cũng là cẩn thận, tuy rằng ông tin con gái mình sẽ không tùy tiện làm bừa, nhưng lại lo lắng Tang Điềm tuổi còn nhỏ, không chống cự được cám dỗ.
Giỏi lắm, vừa ra tay đã đưa tới một chiếc vòng ngọc lục bảo mấy nghìn vạn, cha Tang Điềm thân là một ông già, nói thật là ngay đến ông còn bị lay động, huống chi là cô bé chưa trải sự đời!
Trong mắt cha mẹ, bất kể con gái đã lớn thế nào thì cũng mãi là một cô bé! Đặc biệt là cô con gái nhỏ còn ngoan như vậy ~
Mẹ Tang Điềm lần này cũng kiên định đứng về phía ông nhà mình.
Anh Lưu thấy tình huống này thì khóc không ra nước mắt, anh ta vội vàng giải thích: “Không phải...chú với dì hiểu nhầm rồi, Điềm Điềm sao lại dám làm vậy.... cho dù con bé dám, cháu cũng không dám, làm thế có mà dì đánh gãy chân cháu mất!”
“Thật sự là bạn của Điềm Điềm....không phải, người bạn kia của con bé là người đàng hoàng, hai người họ là mối quan hệ trong sáng!”
Biểu cảm của cha Tang Điềm càng ngạc nhiên hơn, “Bạn? Loại bạn như nào?”
“À……trước mắt mà nói thì vẫn chưa tính là người yêu.” anh Lưu vừa định nói đối phương là anh trai của Khương Mạn thì điện thoại đổ chuông.
Vừa nhìn số điện thoại hiện lên trên màn hình, anh Lưu vui mừng, “Chú dì đợi con một lát, con phải nghe điện thoại.”
Cha mẹ Tang Điềm nhìn nhau, thấy được sự lo lắng trong mắt đối phương.
Anh Lưu sau khi nhận điện thoại liền ra ngoài đón người, tốc độ đó giống như là đi đón thần tài và tổ tông vậy.
Vị trí của homestay ở lưng chừng núi, cha mẹ Tang Điềm ngồi uống trà, nghỉ ngơi trên sân thượng, từ đây vừa khéo có thể nhìn thấy cổng lớn của homestay.
Một chiếc xe địa hình Maybach màu đen đang đậu trước cửa, một nam thanh niên bước xuống xe, trên người vẫn mặc quân phục màu đen.
Chân đi giày Martin, đeo găng tay nửa ngón, tóc cắt kiểu đầu đinh, ngũ quan rõ ràng sắc nét, nhìn đầy vẻ hoang dã.